Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2016

Đã lâu lắm rồi em mới lại được khóc một trận to đến thế. Em khóc lạc cả giọng, lạc cả hồn em. Khóc xong em bắt đầu thấy mình dần ổn lại. Nhưng xin lỗi Anh, quên anh em không làm được.
Em cứ nghĩ em sẽ quên được anh hay ít nhất em còn cố gắng để quên được anh. Nhưng không được anh à. Em khóc, khóc vì nhớ, vì hờn, vì tủi. Em tủi thân vô cùng khi không có anh ở cạnh nữa. Em nhớ anh khi em bắt đầu có ý định muốn quên anh. Em không làm được đâu, quên anh ấy, em không làm được.
góc nhỏ đời tôi!

Thì ra khi quyết định quên anh em thấy đau đến lạc cả hồn. Anh cứ quên em đi, cứ vui với người mới đi, cứ làm tất cả đi, cứ mặc kệ em nhớ, em yêu anh. Em không thể cố gắng quên anh được anh ơi. Em không làm được. Khi em muốn quên anh là lúc em đau khổ đến rã rời. Em không làm được đâu anh ơi. Em thấy mình thà chết đi còn dễ chịu hơn cảm giác lúc này. Em đau lắm anh ơi. Đừng bắt em quên anh. Anh cứ hạnh phúc đi, còn em cứ mặc kệ em như thế này. Em yêu anh một mình. Em thương Anh một mình. Đừng bắt em phải quên anh nhé. Em không làm được đâu. Đau khổ lắm anh à. Cảm giác thà chết đi còn dễ chịu hơn ấy. Em rã rời rồi anh ơi. Anh cứ vui, cứ hạnh phúc đi nhưng đừng bắt em quên anh. Em không làm được đâu.
Hường Cao
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét