Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015


Anh đã quên em rồi
Sao em còn cứ cố
Giữ tay anh lần nữa
Để anh thêm hao gầy

Anh đã hết tình rồi
Sao em còn cứ muốn
Yêu thêm nhiều lần nữa
Hôn thêm vạn lần sâu

Anh đã thôi nhung nhớ
Sao em còn nhớ thương
Để đêm về bật khóc
Giữa bão lòng yêu thương

Anh đã thôi muốn gặp
Sao em còn cứ mong
Nhìn bóng anh lần nữa
Để thêm vạn lần đau

Anh đã thôi hết yêu
Sao em còn dặn mình
Cứ bạc lòng ra yêu
Để nước mắt ngắn dài

Anh đã chẳng cần em
Sao tim còn cứ cố
Cố cần thêm lần nữa
Cố thương thêm lần sầu

Anh đã muốn bước đi
Sao em còn cứ chạy
Đuổi theo anh miệt mài
Để đêm về mỏi gối

Anh đã chẳng muốn thấy
Gương mặt em hao gầy
Đôi mắt thâm ngày ấy
Anh chẳng xem là chi

Anh đã lạnh lùng thế
Sao em cứ chờ mong
Một chút hơi ấm ấy
Để sưởi đông giá gầy

Anh đã hết nhớ, yêu
Em nay cứ gục ngã
Chạy tìm anh nghiệt ngã
Anh vẫn cứ quay đầu

Em chẳng thể tìm nữa
Chẳng biết anh ở đâu
Cứ đêm về lại nhắn
Những tin nhắn ngắn dài

Chẳng biết anh có đọc
Có thương em chút nào
Chỉ biết gửi vào đấy
Tất cả những hao gầy

Viết cho những đêm đông bạc lòng đợi chờ tiếng bước chân ai không bao giờ còn thấy.
C.P.H

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Tớ đã khóc rất nhiều rồi cậu ạ. Tới cũng khóc to và lâu đến mức hai mắt chỉ muốn sụp xuống ngay lúc đó. Chả hiểu vì sao tớ khóc. Tớ chỉ thấy trong lòng có cái gì đó đau lắm và trũng sâu không thể thoát ra.
Tớ và cậu đã nói " dừng lại đi" bao nhiêu lần rồi nhỉ? Cậu đã dùng hết những câu tàn nhẫn với tớ chưa? Còn câu nào tàn nhẫn nữa không nói cho hết đi. Tớ nghe nhiều rồi cũng thành quen mà. Tớ trước đây là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn. Tớ lạnh lùng với tất cả những thứ tình trên đời này. Tớ chẳng quan tâm ai nhiều bao giờ cả. Nhưng từ lúc nào đó tớ lại cứ quan tâm cậu. Tớ đã quan tâm và luôn tìm kiếm cậu suốt một năm rồi. Đã có đến n lần tớ tự dặn mình quên đi để sống cuộc sống của mình. Và cũng có đến n lần lòng tớ không làm được. Nó yếu đuối đến đáng sợ. Nó ngu ngốc đến đáng khinh và nó dại dột đến đáng thương.


Tớ đã nghĩ mình có thể giữ cậu lại cho riêng mình. Tớ đã nghĩ chỉ cần tớ cố gắng thì có thể. Nhưng tớ đã sai rồi cậu à. Tớ có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể giữ cậu lại bên tớ vì cậu đã đổi thay rồi.  Tớ biết lúc đầu cậu cũng có tình cảm với tớ nhưng thời gian trôi đi tình cảm đó không còn nữa không phải là lỗi của cậu. Tớ biết điều đó nhưng chẳng qua là tớ không chấm nhận mà thôi. Tớ cứ cố chấp muốn giữ cậu lại bên mình vì cậu là người đầu tiên tớ yêu mà lại yêu nhiều đến mức đáng thương thế này. Nhưng cậu à, cậu quá lạnh lùng, cậu dành cho tớ tất cả những lời nói tàn nhẫn nhất. Chia tay đối với con gái mà nói đó là một điều rất khó. Tớ khó lắm mới đến bên cậu được vậy thì cũng phải khó lắm mới rời bỏ cậu được cậu có biết không? Hôm nay tớ chấp nhận rằng cậu đã không còn tình, cậu đã hết tình rồi. Vậy thì chúng mình dừng lại nhé! Và tớ... khóc nhé!
Nhưng cậu ơi, cậu cho mình cái quyền nói dừng lại thì tại sao không cho tớ cái quyền đó. Tớ muốn được gặp cậu một lần với tư cách của hai người còn yêu nhau và nói với cậu tớ đã yêu cậu nhiều đến thế nào và cũng mệt mỏi, lo sợ nhiều đến thế nào. Tớ sẽ nói với cậu chúng mình dừng lại ở đây thôi mà. Lần này tớ nghiêm túc thực hiện điều đó mà. Sao cậu không một lần giúp tớ làm điều đó?
Chúng mình gặp lại nhau một lần và tớ sẽ hành hạ cậu. Vì tớ yêu nhiều nên tớ mới thua cuộc như thế này. Tớ sẽ nói với cậu chúng ta dừng lại thôi. Tớ muốn chạm vào mặt cậu, cảm nhận khuôn mặt của cậu bằng tay mình. Tớ sợ sẽ không thể nhớ rõ khuôn mặt của cậu lắm. Tớ sẽ đưa cho cậu một đôi găng tay, nó sẽ giữ ấm cho cậu những ngày lạnh này, đến khi nào cậu tìm được một đôi tay khác ủ ấm cho cậu thì cậu có hãy vất nó đi. Tớ không biết tớ hành hạ cậu hay tự hành mình nữa. Với tớ, tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu, ôm cậu thật chặt một lần và rồi chúng ta lạc mất nhau mãi mãi.


Tớ biết vì cậu hết tình nên cậu không muốn gặp lại tớ. Nhưng cậu à, cậu không thể vì tớ một lần được sao? Cậu hãy xem như giúp tớ có thể sớm cất cậu đi mãi mãi được sao? Quên cậu đó là một điều không thể, tớ chỉ có thể để năm tháng qua đi và cất cậu vào một góc nào đó của con tim mình mà thôi. Tớ ngây ngốc lắm nên chỉ biết làm theo ý mình. Cậu hãy giúp kẻ ngây ngốc này một lần đi.
Lạc mất cậu rồi tớ chẳng dám nghĩ đến ngày mai. Tớ cũng chẳng dám nghĩ đến về nhà. Lạc mất cậu rồi tớ hoàn toàn lạc phương hướng. Tớ chả biết thế giới này có còn điều gì đợi chờ tớ nữa hay không? Lạc mất cậu rồi tớ cũng chẳng có quyền đi tìm. Tớ cứ thế vật vờ và đau khổ. Cậu à, cậu không tới có nghĩa là tớ vẫn phải đợi, nhưng cậu tới có nghĩa là từ ngày hôm sau tớ phải đi một mình.  Cậu à từ đây dù tớ có khóc, có đau thế nào đi chăng nữa tớ cũng không có quyền nói với cậu nữa. Tớ đã hủy kết bạn với cậu rồi. Tớ chẳng còn biết thông tin gì từ cậu nữa rồi. Cậu à sao tớ thấy mình lại chỉ muốn khóc thế này? Cậu à, sao tớ lại kém may mắn thế này khi vừa tìm được cậu lại để mất mất cậu ngay. Cậu à, cậu có buồn chút nào không? Chắc không đâu nhỉ. Tớ thì buồn nhiều lắm. Tớ chỉ muốn ngã gục xuống thôi cậu à.
Cậu à, tớ... khóc nhé! Tớ khóc để biết được mình đã ngây ngốc đến thế nào khi tin vào chữ tình. Thứ tình mà từ trước tới nay tớ luôn phủ nhận. Cậu à, tớ khóc nhé. Tớ khóc để tớ biết tớ đã yêu cậu nhiều đến thế nào. Cậu à, tớ khóc nhé. Tớ khóc để thương cho đoạn tình không được trọn vẹn. Cậu à, tớ, tớ khóc nhé! Cậu à, tớ khóc nhé. Tớ khóc để tạm biệt cậu, tạm biệt tình yêu của tớ, người mà tớ vẫn yêu, vẫn thương rất nhiều. Tớ... tớ khóc nhé!
C.P.H

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Trong những đêm say mèm, tôi lại nhớ đến nụ cười hiền trên gương mặt em, nhớ giọng nói nhẹ nhàng tưởng chừng như chưa bao giờ biết giận, rồi cái lý lẽ khốn nạn của một người đàn ông gần 40 vừa cưới vợ chưa được bao lâu lại bám riết lấy tôi, như biện minh với chính bản thân mình: "Tôi qua đường, tại em ngu thì em chịu". Em ngốc thật, trên đời này tôi chưa bao giờ gặp người con gái nào ngốc đến nỗi đáng thương hại như em.

***

Làm sao em có thể tốt nghiệp với hai tấm bằng đại học cùng một lúc, làm sao em tồn tại được trong cái xã hội đầy rẫy bon chen này một cách bản lĩnh với cái đầu óc tồi tàn đến thế? Tôi tự hỏi, dùng mọi từ ngữ thô thiển nhất để hình dung về em - người bị tôi quay lưng bỏ mặc đến phũ phàng mà chưa lần nào dám hé răng trách một câu, chỉ biết im lặng và cam chịu. Em ngốc lắm, tôi mãi mãi căm ghét em vì điều đó, sao em không chịu khôn ra một chút, một chút thôi thì có lẽ tôi sẽ dành cho em phần tình cảm dư thừa?

Em có mắt mà như mù, trên đời này có bao nhiêu người con trai tốt, vậy mà em vẫn đâm đầu vào tôi. Tôi ga lăng, đa tình, sát gái, nhưng em có não đâu mà phân biệt. Tôi cười ngạo mạn khi chinh phục được em. Có gì khó đâu với một tay thợ săn dạn dày kinh nghiệm và một cô nhóc sinh viên mới tốt nghiệp ra trường – một tô phở lạ. Nếu có trách thì em phải tự trách mình thôi, tại em không đẹp đến ngỡ ngàng, không biết đua đòi son phấn, không biết khao khát và giành giật cho mình. Em ngây thơ và non nớt quá.

Ai đã dạy cho em cái nếp sống cẩn thận và ngăn nắp thế kia? Em thừa hưởng từ đâu cái kiểu lễ phép lúc nào cũng thưa, dạ, cám ơn xưa như trái đất, em noi gương ai mà chu đáo, thận trọng đến lạ lùng? Hình như cái gì thuộc về em cũng vừa vặn, đạt yêu cầu làm tôi phát bực. Tôi không ưa cái cặp kính cận ngu xuẩn trên gương mặt em, nhìn như con mọt sách lâu năm, tôi thích phụ nữ có làn da mịn màng như sứ chứ không phải màu nắng gió miền quê mà lại còn có tàn nhang trên gò má như em. Tôi thích những thân hình phì nhiêu bốc lửa chứ không phải cái kiểu cao ốm thư sinh nhàm chán. Em có gì hay ho đâu mà bọn đồng nghiệp và cả mấy tên tài xế cứ bám riết hoài?

Em ngớ ngẩn đến tức cười - cô nhân viên bé nhỏ lúc nào cũng nghe lời tôi răm rắp như con rô bốt. Hình như trong lòng em ai cũng tốt, ai cũng lương thiện, em cười thấy sao ấm quá. Nhìn em tập trung như sắp dán luôn bốn con mắt vào màn hình vi tính lúc công việc căng thẳng, mặt em xanh lè tái mét lúc gia đình gặp chuyện mà ngố không chịu nổi. Rồi đến một ngày tôi nhận ra em có nét gì đó thật duyên, không xinh mà cứ muốn ngắm thêm chút nữa. Tôi thích nghe tiếng "Anh" ngọt xớt như con nít của em.

Tôi ra mặt cảnh cáo cái bọn Sở Khanh đã có vợ con mà vẫn nhá máy rồi nhắn tin làm phiền giấc ngủ em, những người tôi biết rõ là ai mà cái đầu như em chẳng thể nào nghĩ nổi, chỉ biết than vãn rồi đoán già đoán non cùng mấy chị văn phòng. Tôi muốn gõ vào đầu em khi em bị bọn say xỉn lợi dụng nắm tay rồi vuốt tóc mà cứ tưởng là vô ý. Tôi dạy em đừng quá tin ai, nhất là đàn ông, người ta ngọt ngào với em nhưng sẽ không thương em đâu. Tôi dạy em cách phân biệt đâu là chân thành và giả dối, dạy em tất cả những gì cơ bản nhất để em bước vào đời mà không bị ai ăn hiếp hay lừa gạt.

Trong đầu em hơn 20 năm qua chỉ toàn kiến thức trong sách vở, có quá nhiều yêu thương bao bọc làm em mất luôn sự hoài nghi và tự vệ bản năng. Em quá khờ và ngay thẳng, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Đôi mắt em nhìn tôi chăm chú như nuốt từng câu, từng chữ, gật gật dạ dạ, có một chút ngưỡng mộ sự từng trải của tôi chăng? Đàn gảy tai trâu, tôi vừa dạy em là đừng tin ai, nhất là đàn ông rồi mà, sao em lại tin tôi? Chắc em phải bị sập bẫy thú vài lần thì mới thấm được những lời tôi nói.

Tôi có quá nhiều bạn gái để yêu, phụ nữ với tôi ai cũng thế thôi, không bao giờ là đủ. Tôi hơi chán và mệt mỏi với cái liên khúc: "Cưới vợ đi con...", rồi thì tôi đám cưới, nàng yêu tôi điên dại, biết cách làm vui lòng cha mẹ chồng, có gì đâu mà cần suy nghĩ? Tôi nhìn quanh tìm một nụ cười tinh nghịch, tự nhiên muốn nhìn thấy em, muốn nghe em nói một câu chúc mừng, sao ngày vui của tôi có điều gì không trọn vẹn. Em ngồi đó, giữa hai họ, nhưng đôi mắt chưa một lần ngước nhìn tôi, vậy mà em hay nói muốn biết mặt cô dâu lắm. Em nói rất muốn nhìn tôi mặc bộ đồ chú rể, chắc rất đẹp trai. Những ngày bận rộn với quyết định kết hôn vội vàng, tôi quên mất một người dưng như em, nhưng sao lúc này em lại thân thiết quá?

Vợ chồng mới cưới thường xuyên bất hòa, lại sống xa nhau làm tôi thấy bực mình. Tôi nghe nói em bị bệnh, càng ngày càng ốm, bàn tay em gân xanh nổi hết lên, việc quá nhiều và quá sức làm em hao mòn thấy rõ, hình như em còn đăng ký học thêm gì đó. Em cứng đầu và rất nhiều hoài bão, em ngẩng đầu lên nhìn tôi cười rồi cúi xuống miệt mài trên bàn phím, em trở nên ít nói và lặng lẽ. Tôi cần sự hài hước bẩm sinh của em làm cân bằng lại những gì đang xáo trộn trong đầu mà sao em khác lạ? Em thay đổi từ bao giờ, từ lúc nghe tôi báo một tin vui? Tôi giật mình, lẽ nào?


Tôi chưa một lần để ý đến em, tôi quá bận, mải phiêu lưu tìm kiếm ái tình thì thời gian đâu mà quan tâm đến một Nhóc con? Chút sầu trong mắt em ngày tân hôn làm tim tôi chợt nhói. Tôi thường xuyên tổ chức cho cơ quan vui chơi thư giãn, chắc là tôi đang tội nghiệp em, muốn thấy em rạng rỡ như ngày xưa. Tôi và đồng nghiệp ép em uống rất nhiều, em dễ thương lạ, tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó? Tại sao em đau lòng mà không nói với tôi? Em gật đầu trong vô vọng khi nghe tôi hỏi "Em có thương anh không? Anh muốn em nói thật", đôi bàn tay em lạnh ngắt, lần đầu tiên tôi ôm em vào lòng, buông em ra rồi biết đâu em sẽ tan biến như mây khói. Chỉ có vậy thôi mà em cố gắng làm ngày làm đêm, bàn giao lại toàn bộ hồ sơ gần như hoàn chỉnh rồi bỏ đi không một tin tức.

Tôi ghét em, ghét thứ tình cảm hèn nhát đó. Em sẽ sống thế nào trong cái thế giới xa lạ và những con người không quen biết, làm lại từ đầu với một môi trường quá nhiều áp lực, em có đủ sức vượt qua không? Nếu đã thương tôi rồi tại sao lại bỏ tôi đi, tôi lo được cho em mọi thứ, đã hơn một lần yêu cầu em ở lại, nhưng em không có đầu óc, không biết suy nghĩ, em cứ đi. Em đi, ai sẽ dọn dẹp bàn làm việc cho tôi, ai lấy băng keo dán từng sợi dây điện nằm ngổn ngang dưới đất vì sợ chân tôi vướng, ai làm những điều vô bổ phí thời gian đó thay em? Em đi, tôi sẽ bỏ mặc em vĩnh viễn, tôi không đến dự tiệc chia tay cùng em. Em đáng bị trừng phạt.
Không còn em nữa, chợt nhận ra em có tồn tại trên đời, trong những giấc mơ của tôi ngày một nhiều hơn. Tôi tìm được em chỉ sau 2 tháng, em có thể rời xa tôi nhưng tôi không cho em cái quyền hạnh phúc quá nhanh với một người đàn ông nào khác, tôi phát ớn nghĩ đến những thân hình khô khốc như quái vật sẽ chạm vào em. Em phải là của tôi, của riêng tôi, tôi muốn giữa em và tôi có một sợi dây ràng buộc để em không thể nào quên tôi được. Tôi không cần biết quá nhiều về cuộc sống của em, về những điều em mơ ước, với tôi chiếm hữu em là mục tiêu duy nhất. Em thuộc về tôi rồi thì sẽ lại ngoan như một con mèo, sẽ không bao giờ dám bỏ tôi đi thêm một lần nào, em sẽ không dám quay lưng với tôi vì cái lý do ngớ ngẩn thời cổ đại: "Anh đám cưới rồi".

Giọt nước mắt trào ra trên khóe mi em nóng hổi, chuyện gì vừa xảy ra chỉ mình tôi biết được. "Anh cũng sẽ thương em, có được không", hai tay em chạm vào gương mặt tôi như sợ tôi chỉ là ảo ảnh - một ảo ảnh kinh hoàng. "Khùng quá, anh hứa mà". Em xiết chặt lấy tôi, không hỏi thêm một điều gì, không cần một câu nói ngọt ngào hay hẹn ước. Tôi có thói quen dùng tiền để xoa dịu mọi thứ, nhiều lần tôi đặt những tờ giấy thơm tho đó vào tay em nhưng em trả lại. Em chưa bao giờ nói cho tôi biết em muốn gì, thích gì và cần gì. Em ngốc quá, sao không nũng nịu hơn, vòi vĩnh hơn để tôi cho em tất cả, để tôi có thể mau chán ghét em, xem em như bao tình nhân đã và sắp có.

Tôi không cho phép em nhắc đến tên tôi, cấm em để người thứ ba nào biết quan hệ giữa tôi và em, Em gật đầu mà mắt rưng rưng. Tôi muốn thấy em khóc, muốn nghe em hét lên tức tưởi, muốn nhìn phản ứng dữ dội của em, tôi thích vậy - cảm giác đê mê của kẻ đang chiến thắng. Nhưng không, em im lặng, em ngu ngốc chỉ biết gật đầu. Em viết tên tôi trên những quyển truyện thích đọc, nắn nót từng nét thật đẹp, em lén ghi tên mình lên ngực trái tôi khi tôi nằm ngủ, để làm gì thứ trò chơi con nít?

Cái giây phút bình yên mà em có được bên người em thương chỉ tính từng giờ ngắn ngủi, không lần nào tôi đến thăm em nhiều hơn 3 tiếng, Em không biết cách mừng rỡ ôm hôn tôi, không biết cách làm tôi vui, không biết cách hỏi tôi "Anh nhớ em không", lần nào câu đầu tiên em nói cũng là: "Em rót nước anh uống. Anh già quá, em cạo râu cho anh nha, mà em không biết cạo râu, trước giờ có cạo lông con heo 2 lần. Em mới mua cho anh cái này, anh mập quá đi". Em mãi mãi không lớn được.

Tôi bắt đầu thấy đủ, hài lòng về những gì mình đang có, không còn khát vọng kiếm tìm và phiêu lưu nữa, vậy mà chút tình cảm rơi rớt em góp nhặt, nâng niu cũng vỡ tan khi vợ tôi và những người bên cạnh nhận ra em hiện hữu. Chơi trò xem bói tình yêu gì đó trên mạng xã hội, em viết tên tôi và em ở cạnh nhau, em ngu ngốc không còn từ nào diễn tả. Tôi đã dạy em ra sao, nói em tuyệt đối giữ bí mật sao em không nhớ? Bao nhiêu lời xỉ vả, những ngôn từ chua chát nhất người ta ưu tiên dành phần cho em hết – đứa con gái cướp chồng.


Từng là bạn thân của em, từng là những đồng nghiệp em yêu quý nhất trong một phút đều quay lưng ghê sợ bản chất xấu xa hồ ly tinh ẩn trong cái vẻ ngoài chân quê thánh thiện của em. Em chưa bị đánh ghen, thân xác em nguyên vẹn là may mắn lắm rồi. Nơi đất khách quê người, em còn lại một mình, tôi không một lần trở lại tìm em, tại em ngu ngốc, em chịu hết. Tôi vừa mới xây dựng một gia đình, sự nghiệp đang thăng hoa như diều gặp gió, tội tình gì để ảnh hưởng vì em?

Đáng lẽ em phải đến tìm tôi, tát vào mặt tôi hay ít ra là giọt ngắn giọt dài phản ứng một câu kiểu như "tình yêu không có lỗi", thì em vẫn im lặng với tất cả, với tôi. Người thân đón em về nhà khi phát hiện em bị tổn thương giác mạc, một khoảng thời gian em sống trong bóng tối, tạo hóa như đang đùa giỡn với cuộc đời em vậy. Y tá chăm sóc em hay kể rằng trong những cơn sốt triền miên và hoảng loạn em vẫn gọi "Anh ơi" rồi lặng thinh tuyệt vọng. Em không nhắc với bất kỳ ai về người anh đó hết.

Ngày bình phục, em quy y cửa Phật. Cuối tuần, cuối tháng vẫn có một cô gái đeo kính cận quỳ trong tịnh xá, em cầu nguyện một điều gì đó, rất thành tâm, em đọc kinh cầu an cho gia đình, cho những người yêu quý nhất, trên những mảnh giấy đó, dòng cuối cùng em viết tên tôi. Em ngu ngốc lắm, tôi đã cấm em viết tên tôi rồi mà, tại sao là tên tôi mà không có tên em? Tôi ngộ nhận, ham vui thôi, em chưa bao giờ là gì trong tôi hết, chưa bao giờ thì em cầu nguyện cho tôi để làm gì? Em có quỳ ở đó thêm một trăm năm nữa cũng có thay đổi được gì đâu, tôi sẽ không thương em, không nhớ em. Em hãy về học cho xong cao học, tìm một việc làm nghìn đô như từng mơ ước, hãy yêu một người biết cách yêu em.
Trong đêm tối mơ màng, cơn say ngập ngụa, tiếng nói thân thương nào đó lại vọng về: "Anh ơi! Em rất thương anh, thiệt mà, em không bao giờ ghét anh đâu. Anh ơi! Mai mốt em hết sợ lửa sẽ nấu cơm anh ăn một lần. Anh ơi! Anh lăng nhăng vậy, mai mốt lỡ anh sinh con gái bị người ta ăn hiếp lại rồi sao? Anh ơi! Anh ơi!". Tôi choàng dậy, chỉ thấy vợ đang yên giấc trong chăn ấm nệm êm mà lạnh buốt.
Nguồn: http://blog.iki.vn/news/14998-toi-chi-qua-duong-tai-em-ngu-thi-em-chiu

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Anh à! Chưa gọi trực tiếp lần nào bằng tiếng này nhỉ? Chắc sẽ ngường ngùng lắm ^ ^ . Nhưng hôm nay muốn gọi cậu là anh. Những ngày qua chắc anh mệt mỏi lắm nhỉ? Công việc của anh có lẽ không như mong muốn, cuộc sống của anh có lẽ cũng không được tròn vẹn nên anh thấy mệt rồi nhỉ? Còn nữa, cả việc em cứ liên lạc với anh, cứ bắt anh phải nói chuyện với em, cứ bắt anh phải gặp mặt em nữa chắc đã thêm phần nặng cho anh rồi nhỉ?
Nhìn anh mệt mỏi với cuộc sống trong lòng em cũng không nguôi được. Cảm giác không giúp được gì cứ giày vò em. Cảm giác anh đang dần xa em dù là anh có ôm em chặt đi nữa. Nhưng anh đã không còn muốn ôm chặt em nữa rồi. Anh đã mệt rồi.

Em đã từng nghĩ nếu một ngày không có thông tin của anh sẽ khiến em mệt mỏi lắm, quằn quại lắm. Nhưng rồi em chợt nhận ra anh cũng đang mệt mỏi khi em cứ ích kỷ tìm kiếm sự quan tâm nay đã nguội lạnh của anh. Anh chẳng còn quan tâm em nữa. Anh chẳng còn nhớ nhung gì em nữa. Em đang thấy mình thật ích kỷ. Hôm nay em đã nhận ra điều đó. Em đã chủ động nói với anh rằng nếu không có em anh có bớt mệt mỏi đi không? Anh trả lời em rồi, anh sẽ bớt đi một phần mệt mỏi nếu như không có em. Em hiểu rồi anh à. Khi cả hai người cùng mệt mỏi thì chúng ta nên dừng lại. Em dừng lại không có nghĩa là em bỏ anh. Em chỉ muốn anh bớt đi sự mệt mỏi đó. Nhìn anh mệt mỏi thế này em có sung sướng gì đâu.
Thật tâm em chỉ muốn sau khi anh làm xong việc đi về qua nhà ăn bữa cơm tối, no bụng rồi lại tiếp tục cố gắng cho công việc và cuộc sống. Thật tâm em chỉ có thể giúp được anh điều đó. Nhưng có lẽ anh không cần điều đó, với anh như thế là gánh nặng, là mệt mỏi.
Thật lòng em chỉ muốn nhìn anh ngủ ngoan sau một ngày dài làm việc. Chỉ muốn anh ở đây bên cạnh em yên tâm ngủ một giấc thật sâu, không còn lạnh lẽo của mùa đông, không còn toan tính của đời thường. Cứ thế yên tâm mà ngủ. Nhưng anh không muốn điều đó, anh coi đó là sự mệt mỏi, là một điều phiền muộn.

Vì em không giúp được điều gì nên em thấy đau hơn cả lúc anh muốn rời bỏ em. Em đã từng ước cho em một lần êm ấm cùng người em yêu thương và gắn bó dù cho sau đó có phải đau thêm trăm lần đi nữa. Có lẽ em đã làm được điều đó rồi. Em đã có thêm một lần được êm ấm bên anh. Vài tiếng đồng hồ thôi nhưng với em đã đủ rồi.
Bây giờ em giúp anh nhé. Em làm một điều gì đó giúp anh vơi bớt đi sự mệt mỏi nhé! Rời bỏ anh là điều duy nhất em có thể giúp được anh lúc này. Vậy em sẽ làm như thế. Em thật lòng yêu, thật lòng thương và thật lòng mong anh sống tốt hơn bây giờ. Nếu em còn cứ luẩn quẩn bên anh thì anh lại thêm phần mệt mỏi, vậy thì thôi em giúp anh một điều này vậy. Em giúp anh, em không xuất hiện trước anh nữa, không còn thông tin nào trước anh nữa, cũng thôi muốn nghe giọng anh nói, thôi muốn thấy anh cười. Em giúp anh biến mất khỏi cuộc sống của anh để anh có thêm thời gian lo cho công việc của mình, lo cho cuộc sống của mình. Em lần này sẽ giúp anh mà. Vì em chỉ có duy nhất điều này để giúp anh thôi. Em giúp anh một lần duy nhất này.
Anh sẽ sớm quên em thôi, em biết điều đó. Nghĩ đó em thấy đau lắm nhưng cũng thấy vui nữa vì như vậy anh lại vui vẻ sống, chỉ cần anh lại vui vẻ sống và không còn mệt mỏi nữa thì em sẽ chấp nhận làm những điều mà bản thân em cần phải làm.


Anh à, em sẽ đau lắm khi không còn anh bên cạnh. Em sẽ nhớ lắm khi không còn được thấy anh. Em sẽ thương lắm khi không thể giúp được gì thêm nữa. Nhưng anh sẽ tốt mà đúng không? Em rời đi đây và vẫn nhớ, vẫn thương anh như thế. Sau này sẽ có một người khác thay anh ở bên cạnh em, quan tâm em hoặc cũng có thể chẳng ai còn có thể bước vào trái tim em như anh đã từng nữa. Nhưng em sẽ không sao đâu và vẫn sẽ mỉm cười thật tươi khi thấy anh hạnh phúc. Sau này sẽ có một cô gái nào đó không khiến anh mệt mỏi, không khiến anh nặng nề đến bên anh. Rồi anh sẽ lại yêu người ta bằng thứ tình yêu cuồng nhiệt và quên em sạch sẽ. Anh phải thật tốt và hạnh phúc nhé. Em giúp anh rồi đấy người em yêu thương à. Nhớ anh, yêu anh và thương anh.
C.P.H

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Cậu à, tôi đang ghen tỵ với hạnh phúc của cô gái đó. Cô gái tôi đã dành cả thời gian bên cậu để nghĩ đến. Cô gái ấy đã tìm được hạnh phúc của mình rồi. Còn chúng ta thì sao? Cậu chắc vẫn hạnh phúc như thế nhỉ? Còn tôi, tôi thấy bải hoải quá.
Tôi tự hứa không liên lạc với cậu nữa. Vậy mà mới được có một ngày tôi đã vi phạm lời hứa đó. Ngày đầu tôi không vi phạm là vì tôi có rượu hỗ trợ thôi. Tôi đã ngủ ngoan mà không làm phiền đến cậu ngày đó. Ngày thứ hai tôi lại như con thiêu thân lao vào ngọn đèn dù biết rằng sẽ phải chết.
Tôi đã không còn cố gắng nữa rồi. Cậu nói cậu dừng lại và tôi đã hiểu là mình không được cố gắng nữa. Bây giờ tôi mới hiểu cố gắng trước kia còn hạnh phúc hơn lúc này, cố gắng để không liên lạc. Trước kia biết vô vọng nhưng vẫn còn được an ủi còn bây giờ cố gắng này thật khiến tôi hết sức lực rồi.

Ngày cậu rời bỏ tôi lần thứ nhất tôi cũng miên man như thế này, có điều lúc đó tôi không có quyền nói nhớ cậu, không có quyền gào khóc, lúc đó tôi cứ âm thầm sáng tối cô quạnh trong nhung nhớ. Ngày đó cậu đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi đã nhìn thấy rất rõ khuôn mặt cậu lúc ấy. Tôi đã hỏi cậu " sao lại quay lại?" và cậu đã trả lời tôi " vì không yên tâm nên mới trở về". Trong giấc mơ ấy tôi hạnh phúc vô cùng. Vì trong mơ thấy hạnh phúc nên tôi biết đó là giấc mơ và tôi tỉnh lại.
Vậy là cậu đã trở lại thật. Cậu đã trở lại và cho tôi một giấc mơ khác, giấc mơ cậu ở bên tôi. Nhưng lần này giấc mơ ấy cũng rất nhanh. Tôi còn chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc thì cậu đã rời đi rồi. Tôi đang cố gắng mơ tiếp nhưng cậu đã không còn quay lại trong giấc mơ ấy nữa. Điều đó nói rằng cậu sẽ không trở lại nữa.
Tôi không trách cậu, không giận cậu mà tôi cứ nhớ cứ thương thế này thôi. Tôi nhắn tin cho cậu nói tôi nhớ cậu. Vẫn là sự im lặng. Nhưng tôi đã không còn chờ đợi tin nhắn lại nữa. Tôi biết cậu chẳng nhắn lại nữa đâu. Những ngày trước tôi cứ mong ngóng còn giờ đây tôi hiểu rằng cậu chẳng còn nhắn lại cho tôi nữa nên tôi đã không hi vọng và chờ đợi nữa.
Tôi vẫn hay kiểm tra điện thoại xem cậu có lúc nào nhớ tới tôi không. Tôi cũng vẫn ngóng chờ như thế nhưng cũng hiểu được rằng cậu sẽ không còn nhớ gì tới tôi cả. Cậu tiết kiệm cả ký tự tin nhắn với tôi như vậy rồi thì tôi đâu có còn hi vọng gì. Nhưng trong lòng lúc nào cũng khắc khoải nhớ mong và đợi chờ.
Hôm nay tôi đã nghĩ ra rằng hay là tôi lại yêu đơn phương cậu. Một thứ tình một phía, một thứ tình dai dẳng và không lối thoát. Chẳng phải tôi đã từng đơn phương rồi đó sao? Vậy nên giờ tôi lại tiếp tục yêu đơn phương cậu như thế nhé. Tình đơn phương sẽ chẳng bao giờ nguôi đi được, và tôi cũng sẽ không nguôi khi nhớ đến cậu.
Kể cả khi tôi có rượu và mắt muốn sụp xuống rồi tôi vẫn cứ phải khóc nấc lên vì nhớ cậu. Cậu chắc không hiểu được cảm giác nhớ nhung một người là như thế nào đâu nhỉ? Cậu bận rộn như vậy thì làm sao có thời gian nhớ đến tôi được. Tất cả là do tôi tự mình làm khổ mình mà thôi. Dù cho tôi có thấy khổ đau đến thế nào đi chăng nữa cậu cũng chẳng để tâm, cũng chẳng mảy may động lòng. Vì cậu đã đi rồi mà. Tôi thấy mình yếu mềm quá đỗi khi không thực hiện được lời hứa không liên lạc ấy. Tôi thấy tim mình đau lắm, nó cứ nhói lên từng hồi.
Tôi cảm thấy mọi thứ trong tôi chẳng còn màu sắc, chẳng còn động đậy. Tôi cứ mải miết với những nỗi nhớ mà cậu chẳng bao giờ biết đến. Đêm qua tôi đã muốn nghe thấy giọng cậu. Tôi muốn nghe lại giọng nói ấy nhưng cậu đã từ chối.


Tôi chẳng biết tôi muốn gì nữa. Tôi cứ nhung nhớ đợi chờ dẫu biết là chẳng giây phút nào cậu nhớ đến tôi. Tôi chợt nhớ ra giá lúc ấy tôi giữ lại chiếc vọng ấy thì giờ đây tôi sẽ không đau nhiều. Cậu nói đó là chiếc vòng may mắn của cậu, cậu nói tôi hãy giữ lấy nó. Sao tôi có thể giữ nó của cậu được, nó là thứ may mắn với cậu mà, sao có thể lấy đi sự may mắn của cậu được. Nếu mà tôi giữ nó thì giờ đây chắc tôi đã may mắn mà không để lạc mất cậu rồi nhỉ? Tôi thật là thiếu may mắn mà.
Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về cậu. Nhớ cả cái mùi thuốc lá thoang thoảng ( thứ mà tôi rất ghét ), nhớ cả giọng nói và cách trêu đùa. Nếu có tôi làm lại tôi nhất định sẽ ôm cậu chặt đến không thở được thì thôi cho chừa tội cứ thích bắt tôi ôm khi lái xe.
Tôi đã nói rằng nếu chọn lựa lại tôi vẫn sẽ chọn đi cùng cậu nhỉ? Nghĩ lại thì tôi đã chọn lại rồi mà vì đây đã là lần thứ hai cậu bỏ lại tôi rồi mà. Hóa ra là chưa cần giá như chọn mà tôi đã chọn rồi. Bây giờ có đến n lần chọn lựa lại thì tôi cũng vẫn chọn đi cùng cậu dù cho sau đó lại đau hơn nữa. Mỗi lần đau là lại nhân lên đến n lần. Nhưng cái giá như đó chẳng bao giờ quay lại nhỉ? Cậu lạnh lùng rũ bỏ rồi thì tôi còn mong ngóng làm chi. Nói là thế nhưng sao tôi không thể nguôi đi sự mong ngóng đợi chờ. Tôi đã quyết định đơn phương đợi chờ cậu rồi. Tôi cũng đơn phương yêu cậu. Cậu giống như chiếc áo mùa đông mặc vào thì nóng mà bỏ ra thì lạnh nên lúc nào cũng phải khư khư bên mình. Mùa đông tay tôi rất lạnh, tôi luôn phải ôm cốc nước ấm để không khiến mình run lên từng hồi. Chắc cậu chả nhớ điều đó đâu.
Hôm nay, hôm sau và nhiều hôm sau nữa tôi lại khép mình lại với cuộc sống một mình tôi. Nhưng lần này khác với trước đây là tôi mang trong mình một hình bóng âm thầm. Tôi trước nay là khẻ không thích không ghét ai bao giờ thì nay tôi cứ đơn phương một mình mình giữ cậu lại trong tâm trí. Chẳng biết có ngày nào quên đi được không nhưng hiện tại tôi sẽ hạnh phúc với thứ tình này.
C.P.H
Liều lĩnh là cách sống của tuổi trẻ, nhưng đừng đánh cược yêu thương. Vì những tình cảm ấy, dù ít hay nhiều, sau này vẫn là vết hằn không thể nguôi ngoai trong tim của họ.

Trên thế gian này, rất nhiều thứ chỉ tổn tại ở một phía trong khi nó cần sự song hành của cả hai. Và đơn phương cũng vậy, vốn dĩ không thể biết trước được tình cảm của mình sẽ rẽ lối về đâu, nhưng vẫn cứ can tâm đặt hết tin yêu vào đấy.


Yêu đơn phương, ta hiểu rõ những nỗi buồn trong tình yêu ấy, hiểu được những tổn thương, những mất mát. Hiểu cả những nỗi cô đơn hiu quạnh mà không thể sẻ chia cùng ai.
Yêu đơn phương là những phút giây tự mình gặm nhấm thời gian và ảo mộng về những khoảnh khắc của hai người. Nhưng chút thời gian ít ỏi ấy chẳng thể khiến người ta thôi thổn thức.
Nhưng khi chọn tình đơn phương, là họ đã chấp nhận một cuộc sống âm thầm bên người mình yêu mãi mãi. Người ta cũng can đảm hơn mà yêu. Họ sẵn sàng đánh đổi cả những tháng ngày tuổi trẻ hạnh phúc mà đón lấy những nỗi cô đơn triền miên. Chẳng ai bận tâm xem bao giờ mình mới được yêu, mới được hạnh phúc. Bởi vì họ vẫn luôn cố gắng để dõi theo, âm thầm nhìn theo bóng hình của người ấy.
Chẳng cách nào nói hết được những nhớ thương trong lòng một kẻ đơn phương. Có bết bao nhiêu xúc cảm lạ lẫm, tới rồi không đi nữa. Vậy đấy, nhưng có những kẻ lại lấy đó là niềm vui. Theo tháng ngày cứ nhân lên mà sống.
Theo đuổi một thứ không thuộc về mình, một người không là của mình không hề sai. Bởi trước giờ ta vẫn hay gặp những câu triết lý như: “Đừng bao giờ bỏ cuộc”. Thế nhưng, liệu có đúng hay không khi cứ tháng ngày chìm đằm trong những thứ chơi vơi như thế. Tình yêu nghiêng ngả về một phía, tới cuối cùng liệu có được gì không?
Đơn phương như một trò cá cược. Chỉ khác là dù biết trước kết quả vẫn lao vào như con thiêu thân. Cứ tin, cứ yêu, cứ chờ đợi mòn mỏi.


Yêu đơn phương nhưng rồi cũng cần được yêu thương. Có phải ta đã quá liều mình trong trò cá cược ấy. Có chắc rằng đơn phương đã là tốt? Đừng vứt đi tuổi trẻ, vứt đi tin yêu và cả lòng kiêu hãnh vì một mối tình đơn phương. Đem lại những điều tốt đẹp cho người khác là một việc vô cùng quý giá. Nhưng trước hết, hãy biết làm cho bản thân được vui vẻ bằng những điều đơn giản.
Liều lĩnh là cách sống của tuổi trẻ, nhưng đừng đánh cược yêu thương. Vì những tình cảm ấy, dù ít hay nhiều, sau này vẫn là vết hằn không thể nguôi ngoai trong tim của họ. Một lần yêu thương hết mình, một lần được sống với tình yêu là quá đủ. Đừng đánh đổi mọi thứ vì nó.
Đơn phương, có lẽ là chuyện mà chẳng ai muốn mình mắc phải. Nhưng có khi, chúng ta sẽ lại được thấy một bản thân rất mới trong đó. Một con người cao cả hơn, một con người biết yêu thương người khác nhiều hơn. Ai rồi cũng có một bến đỗ riêng, kẻ còn lại mãi mãi vẫn thừa ra nếu không đi về đúng phía cung đường dành cho mình.
Nguồn: http://2sao.vn/truyen/dung-danh-cuoc-voi-yeu-thuong-p0c1068n20151213070608357.vnn

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Tưởng sẽ quên được hết
Nên lỡ nhớ quá nhiều
Ngỡ mình tàn ác lắm
Nên bạc lòng ra yêu

Nào đâu da diết mãi
Nào hay nhớ vô cùng
Cái hôm quyết tâm ghét
Thì tim đòi bao dung

Nhớ cách người ấy nói
Yêu dáng người ấy ngồi
Khát vòng tay ôm xiết
Thương trò liếm thâm môi

Thì ra cách yêu khác
Nên quên cũng lạ đời
Chia tay phải tàn bạo
Lòng lại cứ khôn nguôi

Tưởng quên là đau khổ
Nhưng nào có phải đâu
Khi nhớ thương cùng kiệt
Mới khiến ta mộng sầu

Giờ có bao nhiêu nhớ
Ta nhét cả vào tay
Đường chân chim trăm ngả
Véo ngực ta hao gầy

Người ta dễ dàng cho bạn lời khuyên nhưng ko ai có khả năng thử nghiệm giùm bạn. Hãy làm quen với khổ đau bằng chính đôi chân của mình...
( Nồng Nàn Phố )

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hết giờ làm ngày hôm nay tôi đã hỏi cậu câu mà tôi đã muốn hỏi từ trước đó  " hôm nay muốn ăn gì?". Tôi đã nghĩ rất nhiều về một bữa cơm chiều sau một ngày làm việc mệt mỏi dành cho cậu. Tôi đã muốn những ngày sau này vẫn hỏi cậu như thế, vẫn sẽ đợi đến một ngày cậu trả lời tôi cậu muốn ăn gì. Ngày đó có đến nữa hay không?
Tôi nghe người ta nói có thứ hạnh phúc gọi là từ bỏ. Tôi không biết mói thứ có đúng không nhưng tôi thấy khó khăn quá. Tôi thấy từ bỏ khó khăn vô cùng. Và chỉ cần nghĩ đến từ bỏ cậu là tôi lại bật khóc. Tôi cố gắng cậu không nhận ra. Tôi cố gắng cậu không công nhận nhưng sao tôi vẫn không thể từ bỏ cậu? Trong tim tôi nó cứ nhói lên từng hồi. Tại sao tôi lại yêu cậu? Tại sao thứ tình cảm này không là nhất thời đi? Tại sao tôi lại thật lòng yêu cậu? Tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày không còn biết cậu đang làm gì và ở đâu lắm.


Cậu biết không, tôi đã thấy mình là một kẻ nhu nhược khi nói kết thúc nhưng trong lòng cứ vương vấn mãi không thôi. Tôi không nguôi được nỗi nhớ dành cho đoạn tình này. Cậu ốm rồi sao không mềm lòng được chút nào vậy? Cậu cứ kiên định như vậy tôi biết phải làm sao? Cậu thật sự không còn chút tình nào dành cho tôi nữa sao? Hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi mà tôi không sao thoát ra được. Tôi cứ miên man trong dòng ký ức ấy. Ngày tôi hẹn cậu đã qua rồi nhưng tôi không sao buông xuống được. Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Nước mắt không ngừng rơi. Tôi là một kẻ thực tế đến trần trụi nhưng sao lần này tôi không thể thực tế hơn được. Tôi phải làm sao cậu mới lại trở lại bên tôi đây? Tôi phải làm thế nào để cậu không lạnh lùng với tôi nữa đây? Cậu để tôi đợi cậu đi có được không? Tôi chẳng còn lý do gì nữa cả, cậu để tôi đợi cậu đi. Kể cả ngày đợi là không bao giờ thì tôi cũng vẫn muốn đợi mà.

Cậu cứ lạnh lùng mãi mãi còn tôi cứ khóc mãi. Trước đây cậu ấm áp là thế thì giờ cậu lạnh lùng gấp nhiều lần thế. Tôi còn chưa cảm nhận hết được cậu ở bên mà cậu lại lạnh lùng đẩy tôi ra xa. Tôi chưa thể hiểu được suy nghĩ của cậu. Cậu cũng chưa hiểu được suy nghĩ của tôi. Sao không cùng nhau cố gắng hiểu nhau một lần. Sao cậu không cố gắng với tôi một lần? Chúng ta chưa từng cố gắng cùng nhau mà. Tôi chỉ muốn lao vào lòng cậu mà khóc thôi. Tôi sợ hãi ngày không còn biết cậu ở đâu lắm. Nếu cậu cứ lạnh lùng thế này thì tôi sẽ không tìm thấy cậu đâu. Cậu đừng như thế nữa được không?
Tôi đã nghĩ đến một ngày chúng ta là chung một nhà. Cùng cậu chuẩn bị cho bữa ăn, cùng cậu nhâm nhi tách trà và quấn trọn trong chiếc chăn ấm. Tôi muốn nắm tay cậu đi bộ trên những con đường quen thuộc. Những điều vương vấn ấy mãi sẽ còn trong lòng tôi. Tôi không nuối tiếc vì những điều đã qua đâu. Nếu cho tôi chọn lựa lại và biết rằng tôi vẫn sẽ đau đớn như thế này thì tôi vẫn sẽ chọn đi cùng cậu.
Vậy là hôm nay chúng ta xa la nhau rồi nhỉ cậu? Tôi buồn nhiều, đau lòng nhiều nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu. Chúng ta xa nhau. Buông tay nhau rồi!
C.P.H

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

Hôm nay tôi mệt rồi cậu à! Cậu chắc không thấy gì đâu nhỉ? Nhưng tôi thì thấy mệt rồi. Tôi mệt mỏi với sự cố gắng của mình. Tôi đang cố gắng làm thay đổi ý định của một người đã quyết định từ bỏ. Tôi đang cố gắng vì một người chưa bao giờ cần tôi. Nhưng đến hôm nay thì tôi đã mệt rồi.
25 tuổi tôi ngây ngô trong lần yêu đầu. 25 tuổi tôi cũng kết thúc tình yêu đầu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu cậu đến như thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu nó lại khiến con người ta đau đớn đến thế này.
Những gì đã qua chúng ta xem nó như chưa từng xảy ra nhỉ? Chúng ta làm bạn với nhau nhỉ? Hình như tôi đang cố chấp tìm kiếm sự yên tâm khi chỉ muốn được một câu nói của cậu dù nó là câu nói lạnh như băng. Cậu đâu còn quan tâm tôi nữa. Mãi sau này tôi mới biết cậu đã ra đón tôi trong một ngày mưa như thế. Mãi sau này tôi cũng mới nhận ra hình như tôi cũng đã có cảm tình với cậu từ lúc đó. Nhưng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn rồi cậu nhỉ?


Một ngày mưa gió cậu đón tôi và không cần một lời giải thích nào. Ngày đó tôi là gì cậu ơi? Một người bạn à? Ừ nhỉ, ngày đó tôi chỉ là một người bạn và cậu vẫn đang có một thứ tình không rõ ràng ở bên cơ mà. Tôi chỉ là được cậu thương hại mà thôi. Ngày hôm qua tôi đã cố gắng cuối cùng để giữ cậu lại, để cho mình một lý do để cố gắng. Nếu như ngày hôm qua cậu cũng vẫn ra đón tôi như ngày trước có lẽ tôi sẽ không bao giờ có suy nghĩ như lúc này. Nhưng ngày hôm qua cậu đã không đón tôi, cậu đã lạnh lùng đến mức chẳng còn quan tâm tôi có về được đến nhà hay không nữa. Cậu đã chẳng còn quan tâm gì đến tôi nữa. Tôi nhận ra điều đó rồi, tôi cũng cảm nhận được rồi. Và giờ đây dù cho tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng không thể nữa rồi.
Những thứ tình nửa chừng khiến con người ta vật vã. Cậu chưa đi cùng tôi đến cuối một cuộc tình. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu và cậu đã bỏ chạy. Tôi tin cậu có lý do chính đáng. Tôi cũng tin tôi không phải là người phụ hợp với cậu. Tôi tin cậu sẽ rất tốt sau này.
Nhưng nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ bước cùng cậu những ngày qua. Và nếu có lựa chọn lại tôi sẽ tuyệt đối không quan tâm tới suy nghĩ của người khác nữa mà chỉ yêu cậu một cách chân thành, nghiêm túc và hết mình mà thôi. Nhưng chẳng bao giờ có thể quay lại được nữa nhỉ? Chỉ là nếu có lựa chọn lại thì tôi vẫn sẽ lựa chọn như thế mà thôi.


Hôm nay tôi mệt rồi, tôi cố gắng nhiều rồi và giờ đây tôi từ bỏ cậu ạ. Cậu đã không còn muốn giữ tôi nữa cũng không quan tâm đến sự cố gắng của tôi nữa thì tôi dừng lại thôi. Tôi biết cậu là một người đã quyết định là sẽ kiên định với quyết định của mình. Tôi chỉ là thắc mắc không biết cậu có thấy buồn lúc nào không mà thôi. Nhưng mà nếu cậu buồn, nếu cậu nhớ tôi như tôi nhớ cậu thì cậu sẽ không quyết định như thế nhỉ? Chỉ là một mình tôi tự nghĩ, một mình tôi cố gắng mà thôi.
Người ta nói có một thứ hạnh phúc được gọi là từ bỏ. Nhưng tôi không thấy nó hạnh phúc chút nào cả hay do tôi chưa thể hiểu được nó để hạnh phúc. Hiện tại tôi vẫn thấy đau lắm cậu à. Hiện tại mà nói với tôi một ngày như địa ngục. Tôi chẳng biết mình cười hay khóc, tôi cũng chẳng thấy mình ăn hay chưa. Tôi chẳng còn biết gì nữa cả. Tôi thật ngây ngốc mà. Hôm nay tôi thấy mệt mỏi lắm lắm rồi, những đêm dài thức trắng cố ru giấc ngủ để được gặp cậu trong mơ. Tôi đã thấy mệt rồi khi mà ngày nào cũng khoác lên mình nụ cười gượng gạo. Có những thứ đau đớn trước khi từ bỏ. Có lẽ tôi đã trải qua rồi.
Hôm nay tôi hiểu được ra rằng, im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương mà yêu thương sẽ chết trong im lặng. Cậu muốn nó chết đi thì tôi chấp nhận điều đó. Hôm nay tôi thôi cố gắng. Hôm nay tôi đồng ý từ bỏ. Tôi vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn muốn nhìn thấy cậu. Tôi cũng vẫn đau vẫn từ cào cấu mình nhưng tôi vẫn từ bỏ. Tôi mệt rồi. Cậu hay bảo tôi hãy nghỉ đi. Ừh hôm nay tôi nghỉ cậu ạ. Có thể một lúc nào đó vì quá nhớ mà tôi lại làm phiền cậu, cậu đừng khó chịu về điều đó nhé vì nó sẽ không lâu đâu. Sẽ nhanh như cơn gió thoảng qua giống như cậu thoảng qua đời tôi mà thôi.
Có một thứ hạnh phúc được gọi là từ bỏ!
C.P.H

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Nhiều bạn trẻ có ý định phá thai bằng cao ích mẫu. Dưới đây là một trường hợp thắc mắc về phá thai bằng cao ích mẫu có được không.
“Cháu năm nay 19 tuổi, lỡ có dính bầu, trễ kinh cũng được gần 2 tuần. Bạn bè có chỉ cháu sử dụng cao ích mẫu để gây sẩy thai. Không biết có thật không thưa bác sĩ? Cháu lo lắng quá, vả lại cháu cũng sợ đau nên không dám sử dụng các biện pháp khác để phá thai. Mong bác sĩ tư vấn giúp cháu!”


Phá thai bằng cao ích mẫu có được không?
Thời gian vừa qua, báo chí liên tục cập nhật tin tức về tình trạng đáng báo động về những trường hợp phá thai bằng phương pháp tự nhiên của giới trẻ.
Đa phần, vì tâm lý sợ đau, sợ mọi người xung quanh biết chuyện mang thai, nhiều bạn gái đã liều lĩnh “tự giải quyết” tại nhà. Cụ thể là trường hợp phá thai bằng cách uống cao ích mẫu liều cao để gây sẩy thai của chị Nguyễn Thùy D. Vì uống quá liều khi nghĩ cao ích mẫu có tác dụng phá thai, chị D. bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng băng huyết nặng, tính mạng bị đe dọa.
Theo Đông y, ích mẫu có tính hàn nhẹ, tác dụng điều hòa khí huyết, giảm đau bụng và trị chứng kinh nguyệt không đều rất hiệu quả. Nhiều chị em lầm tưởng công dụng điều hòa kinh nguyệt sẽ có tác dụng làm sẩy thai nhưng thực tế hoàn toàn không phải vậy.
Cao ích mẫu có khả năng làm gãy nhiễm sắc thể, gây quái thai hay đối với những người có thai, sử dụng cao ích mẫu sẽ gây băng huyết, rong huyết, khiến cơ thể thiếu máu nghiêm trọng, có thể dẫn đến tử vong.
Những hậu quả mà phá thai bằng cao ích mẫu có thể gây nên:
+ Một số trường hợp uống liều cao, thai không bị hư mà bị các dị tật bẩm sinh (nhiễm sắc thể bị gãy, gây quái thai).
+ Rong huyết, băng huyết kéo dài khiến cơ thể thai phụ yếu ớt. Không kịp thời xử lí sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Trường hợp nặng có thể dẫn đến tử vong.
+ Sốc tâm lý: phá thai thất bại, tâm lý thai phụ bị ảnh hưởng. Trường hợp rong huyết khiến sức khỏe suy yếu, thai có thể bị hư nhưng chết lưu, buộc phải áp dụng thủ thuật để đưa ra ngoài. Điều này khiến tinh thần hoang mang, lo sợ và dễ bị các biến chứng viêm nhiễm nguy hiểm.
Với trường hợp của cháu, tốt nhất nên đến ngay phòng khám uy tín để kiểm tra tình trạng thai và sức khỏe của bản thân. Các bác sĩ sẽ tư vấn cho cháu phương pháp phá thai an toàn và hiệu quả, không để lại di chứng về sau.

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Trời đã không mưa nữa nhưng trong lòng của một người vẫn mưa tầm tã. Cơm mưa trong lòng người đó không ngớt, bất cứ lúc nào cũng ào ào và dữ dội. Người đó đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều để chiến đấu với cơm mưa, chiến đấu với mùa đông và nhiều hơn vạn lần là chiến đấu với trống vắng, cô đơn và nhung nhớ.
Có một người đã từng dửng dưng với tất cả. Có một người đã từng coi chữ tình trên thế gian là không có thật. Và có một người đã từng nghĩ cả đời này chắc sẽ chẳng bao giờ hiểu được thế nào là tình yêu - thứ tình mà con người ta đang ngày đêm hạnh phúc, khổ đau. Người đó không ngờ rằng có một ngày cũng vướng vào thứ khiến khổ đau nơi con tim và khối óc.


Một ngày đẹp trời nào đó những tiếng cười đã xua đi sự lạnh lùng, bình thản. Có một ngày những hờn ghen trỗi dậy, những yêu thương ùa đến. Ngày đó có người đã yêu.
Có một ngày không một lý do người đó chìm đắm trong cơn đau, trong nước mắt và nhớ nhung. Hai người chưa bao giờ cố gắng cùng lúc nay đã từ tạ nhau. Hai người xa lạ đã xa lạ nhau thật rồi. Nỗi đau cứ dần dần xâm chiếm khối óc và con tim. Mỗi buổi tối kéo đến là nước mắt không ngừng rơi khi nỗi nhớ nhung ngày một sâu đậm.
Người ấy đang nghĩ đến một ngày cả hai không còn liên lạc, không còn thông tin về nhau. Rồi sẽ có một ngày người kia nắm tay một cô gái khác, quan tâm một cô gái khác và hạnh phúc bên một cô gái khác. Người ấy không thể chịu đựng được mà nước mắt cứ tuôn rơi. Sự thật ấy rồi cũng sẽ xảy ra nhưng sao trong lòng quặn thắt từng cơn không chấp nhận.
Đã rất lâu rồi không còn được nghe câu nhớ nhung từ người kia nữa. Đã lâu rồi không còn nghe thấy giọng nói, tiếng cười. Nỗi nhớ cứ dâng lên đến ngập lòng mà không sao xóa bỏ. Một ngày không có thông tin là một ngày không còn yên tâm. Rõ ràng người kia không còn ở bên nữa, rõ ràng người kia đã buông tay rồi mà sao cố níu giữ những khoảng khắc đó trong lòng. Sao cứ cào xé tâm can mình bằng nối nhớ ấy?

Không ai sinh ra ngay từ đầu đã hợp nhau, chỉ có yêu nhau, cần nhau, hi sinh vì nhau mới dần dần gắn bó dài lâu. Chưa bao giờ cần nhau, chưa hi sinh vì nhau và chưa thật lòng yêu nhau sao đã nói những lời đau lòng. Dừng lại hay bước tiếp chỉ do một người quyết đinh. Đau lòng nhiều, nhiều lắm. Nhưng đành ngầm ngùi im lặng, tự cào cấu tâm trí cũng như con tim cho tới khi nào không gượng dậy được nữa thì thôi. Tới một ngày nào đó trời sẽ lại đẹp và người đó sẽ lại mỉm cười không quan tâm tới chữ tình như những ngày trước.
Trên đời này không có gì là vững bền và tình cảm của con người là thứ không vững bền nhất. Đúng là như thế thật.
C.P.H

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

" But now is a new time. There is a new place. Where dreams just can't come true. It started the day when I left you. I could never love again the way that I loved you. I could never cry again. like I did when I left you. And when we said goodbye,. Oh the look in your eyes. Just left me beside myself without your heart(without your heart). I could never love again now that we're apart".
Những lời nhạc vang lên đưa tôi trở lại với những gì đang diễn ra. Những ngày qua tôi đã quá hoang mang, quá yếu mềm khi đang cố gắng níu giữ thứ không thuộc về mình.
Ngày nắng!!!
Chúng ta đã có những khoảng thời gian dài trò chuyện. Những câu chuyện miên man không đầu không cuối nhưng cũng không nhàm chán. Tôi đã cảm thấy tôi có một người bạn không gặp mặt và sẵn sàng nghe mọi điều về tôi. Tôi đã bắt đầu có những rung động đầu tiên khi những câu chuyện không đầu không cuối ấy diễn ra.


Tôi đã bắt đầu lo lắng khi một ngày không có những câu chữ ngắn gọn, cụt lủn ấy. Tôi bắt đầu sống thật hơn với những cảm xúc của mình. Tôi bắt đầu có những hờn ghen vô cớ, bắt đầu có những lúc vẩn vơ suy nghĩ mông lung, bắt đầu cười một mình  và bắt đầu hướng về một người nào đó.
Một ngày với tôi trôi qua không còn nặng nề như trước nữa vì tôi biết khi tôi làm việc vẫn luôn có một người trò chuyện cùng tôi những câu chữ cụt lủn ấy. Tôi cũng không còn sợ buổi tối một mình nữa vì tôi cũng biết sẽ có người cùng tôi trò chuyện những câu chuyện vu vơ. Tôi bắt đầu thấy một ngày trôi đi nhanh hơn và có ý nghĩa hơn.
Khi tôi cứ mải mê với những ngày tháng ấy tôi bắt đầu có những nghi ngờ. Phải chăng là vì tôi có chút nào đó giống với người trước của cậu? Phải chăng tôi mang trong mình những thứ tương tự như người cũ của cậu nên cậu mới trò chuyện cùng tôi? Tôi cảm thấy hoang mang vô cùng. Rồi thì một ngày tôi quyết định từ bỏ những rung cảm ấy.
Vào ngày tôi từ bỏ những rung cảm bởi sự nghi ngờ của mình thì cậu đã giữ tôi lại bằng những suy nghĩ của mình. Vậy là tôi lại phiêu lưu trong trò chơi ấy.
Chúng ta có những ngày dài trò chuyện, tôi bắt đầu âm thầm thực hiện những điều cậu nói mà không để cậu hay biết. Tôi bắt đầu thích gặp mặt cậu nhiều hơn là những con chữ lạnh ngắt. Chúng ta bắt đầu gặp mặt nhau và chúng ta nắm lấy tay nhau. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn lưu tâm tới những điều trước đó của cậu với một cô gái nào đó mà cả hai chúng ta đều biết. Tôi không dám đối diện với điều đó. Và từ khi chúng ta nắm lấy tay nhau chúng ta đã bắt đầu thôi chia sẻ những thông tin của nhau. Cậu không biết rằng cậu đã ngừng chia sẻ thông tin với tôi còn tôi thì mải mê với dững day dứt mông lung. Và chúng ta dần không còn biết thông tin của nhau.


Ngày mưa!!!
Khi không còn những thông tin của nhau cậu bắt đầu cảm thấy hoang mang, không chắc chắn về tình cảm của mình. Cậu đã thôi không còn cảm thấy cần tôi hoặc có thể cậu chưa bao giờ cần tôi. Còn tôi khi đã bỏ đi những suy nghĩ mông nung bằng cái ôm rất chặt ấy của cậu, tôi bắt đầu cần cậu nhiều hơn, bắt đầu muốn bước vào thế giới của cậu. Ngày tôi muốn bước vào thế giới của cậu là ngày cậu buông tay tôi. Tôi như một đứa trẻ bị cướp đi thanh kẹo, như một kẻ chết đuối bị cướp đi chiếc phao của mình. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi muốn níu giữ lại những khoảng khắc ấy. Nhưng cậu đã buông tay rồi. Cậu nói chúng ta không hợp. Cậu nói cậu cảm thấy chúng ta nên dừng lại. Ừ thì cứ cho là cậu đúng. Cậu đã bao giờ nghĩ lại những lý do cậu muốn nắm tay tôi chưa? Cậu đã bao giờ nghĩ lại lý do cậu muốn trò chuyện với tôi chưa? Chắc là chưa. Khi chúng ta ngừng chia sẻ thông tin cho nhau cậu cũng không nhận ra. Tôi thấy cậu trầm ngâm vào buổi tối khuya đó, tôi cũng hoang mang nhận ra cậu đang cảm nhận thế nào. Nhưng tôi ngây dại khi vẫn giữ lại cho mình cái gọi là tự trọng đó. Tôi không nắm lấy tay cậu lúc ấy, không giúp cậu thấy yên tâm hơn, không cho cậu được cảm giác cần. Và rồi thì cậu không cần tôi. Khi một người không cần một người họ sẽ không còn muốn liên lạc nữa, họ cũng không còn muốn nhìn thấy nhau nữa. Tôi hiểu được điều đó và tôi đã cố gắng làm điều mà trước đó cậu đã làm.
Một kẻ như tôi khi đã quyết tâm gần một người nào đó tôi có thể gạt bỏ cả tự trọng của mình. Nhưng rồi thì sao? Mọi thứ cũng có thay đổi được gì đâu khi một người đã muốn buông tay. Cái gì cũng cần phải có từ hai phía, một bên cố buông còn một bên cố giữ có lẽ đã trở thành gánh nặng cho nhau.
Tôi nuối tiếc vì những điều chưa làm được với cậu. Tôi muốn vào những lúc hết giờ làm hỏi cậu hôm nay muốn ăn gì? Tôi muốn nấu cho cậu một bữa cơm dù là nó chưa chắc đã hợp với cậu. Tôi muốn ôm cậu thậ chặt từ đằng sau và nói với cậu đừng quá lo lắng về những điều sẽ xảy ra. Tôi muốn chủ động nắm lấy tay cậu, chủ động hôn cậu. Ít nhất là một lần để nói cho cậu biết là tôi đã sẵn sàng tìm hiểu con người thật của cậu trọn vẹn. Tôi sẽ không để cậu cố gắng một mình nữa và sẽ cố gắng cùng cậu. Nhưng những điều đó sẽ mãi không bao giờ thực hiện được nữa.


When I was sorry . It was too late to turn around. Đúng rồi, khi tôi biết tôi sai ở đâu thì đã là quá trễ để bắt đầu lại. Cậu đã lạnh lùng quay đi rồi, chỉ còn mình tôi ở đó với những nỗi nhớ không tên với những day dứt chưa thực hiện. Chúng ta không thể sống cho một cảm giác ấy được. Cậu đã không còn muốn sống với cảm giác ấy. Cậu đã không cần tôi nên chúng ta đã xa nhau như thế này.
Ừ thì chúng ta xa nhau vậy. Tôi giờ đây như chim sợ cành cong. Tôi lo sợ những gì sẽ diễn ra ở phía trước. Tôi bắt đầu trêu đùa cùng những người bạn đồng nghiệp khác giới nhiều hơn, tôi cũng mạnh miệng hơn. Khi cậu bé cùng công ty có những câu hỏi sâu về tôi thì tôi mới phát hiện ra tôi chưa bao giờ hỏi cậu như thế. Tôi muốn chúng ta làm bạn như trước đó và đừng gặp mặt nhau nữa. Nhưng cậu hình như không còn muốn trò chuyện cùng tôi nữa. Tôi cảm nhận được sự lạnh lùng của cậu.
Tôi hiểu rằng cậu sẽ không bình thường với tôi đâu. Tôi cũng hiểu được rằng cậu đã muốn đi con đường chỉ có mình cậu thôi. Khi tôi biết tôi sai cũng là lúc đã quá trễ. Ngày nào tôi cũng mang trong mình nỗi nhớ. Tôi cũng đa khóc nấc lên mỗi khi nỗi nhớ ùa đến. Trời càng lạnh tôi càng nhớ cậu và càng muốn làm những điều muốn làm với cậu.
Thôi thì hôm nay tôi cứ miệt mài với nỗi nhớ, cứ miệt mài với những giọt nước mắt cho đến một ngày tôi trở lại là tôi trước kia lạnh lùng, bình thản. Nhưng có một điều tôi sẽ không quên cậu, không quên những khoảng khắc đã có vì với tôi đó sẽ là những khoảng khắc đầu tiên và là cuối cùng. Tôi  không muốn phiêu lưu trong bất cứ cuộc tình nào nữa. Đối với tôi một lần là quá đủ. Sau này tôi cũng sẽ phải đi chung đường với một người nào đó được gọi là " phù hợp ". Tôi chỉ là cần phải đi tiếp những quãng thời gian còn lại và thực hiện những điều tôi mong muốn mà không còn cần tình yêu. Tôi vẫn sẽ thực hiện nghĩa vụ cần phải có của một con người.
Hôm nay là một ngày mưa và một ngày nào đó tôi sẽ lại một mình trên phố hồn không nắng không mưa. Tôi vẫn muốn chúng ta là những người bạn với những câu chữ cụt lủn và không đầu không cuối ấy. Không phải tự nhiên chúng ta bước được cùng nhau vì vậy đừng để lạc mất cả tình bạn, thứ tình có thể theo chúng ta suốt một cuộc đời.
C.P.H