Me,cũng đã lâu rồi con không về nhà. Bấy lâu nay con oằn mình gánh những lo toan, con gắng gượng với cơm, áo, gạo, tiền. Cũng thỉnh thoảng con thấy mình không chịu nổi và muốn bỏ về nhà. Nhưng con biết, lòng con không thuộc về nhà.
Mẹ, đã lâu rồi con không được cười như những ngày ấy. Đã lâu rồi con không cười mẹ ơi. Con không có cái gì để vui, để buồn. Con không thấy gì cả mẹ ơi.
Đêm hôm trước con đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Con mơ thấy cậu ấy. Chúng con lại nắm tay nhau đi trên những đoạn đường xưa cũ, nhưng những câu chuyện đã có thêm một chút gia đình mình. Con đã kể cậu ấy nghe về mẹ, về nhà chúng ta. Con cũng đã nói với cậu ấy con không phải là người tốt, nhưng con cũng chẳng phải kẻ xấu xa. Con đã nói với cậu ấy rất nhiều về những gì con nghĩ, về tương lại, ước mơ và hoài bão. Con cũng kể với cậu ấy về mái nhà và những tiếng cười thơ dại. Trong giấc mơ ấy, con đã muốn có một gia đình đúng nghĩa. Nhưng giấc mơ đó kết thúc không trọn vẹn. Một ngày trong giấc mơ con đã không thể thức dậy, cậu ấy không thể tìm thấy con. Con lơ lửng giữa không trung và nhìn cậu ấy đau khổ đến rã rời. Lúc đó, dù chỉ là sương khói con cũng thấy đau đến rơi rụng. Thì ra chỉ là giấc mơ. Con cố gắng tỉnh giấc và an ủi mình đó chỉ là giấc mơ. Cậu ấy không đau khổ, cậu ấy đang rất hạnh phúc với "cô bạn" của chúng con. Cậu ấy đang có rất nhiều những lựa chọn. Cậu ấy đang rất vui vẻ và yêu đời, cậu ấy không biết con là ai. Thật may đó chỉ là giấc mơ. Con của mẹ vẫn ở đây, tồn tại và vô hình, vô vọng.
Mẹ, con xin lỗi. Mẹ đã sinh con ra, nuôi dưỡng con lớn khôn, cho con ăn học bằng người nhưng con lại đi nhớ người khác nhiều hơn nhớ mẹ, nhớ gia đình mình. Con đã nhớ cậu ấy nhiều hơn nhớ nhà mình mẹ ơi. Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi. Nhưng mẹ ơi, con muốn được chạy về và kể mẹ nghe về cậu ấy, muốn được mẹ động viên, vỗ về trước những vấp ngã đầu đời này dù con không còn nhỏ dại. Mẹ ơi con đã lầm lỡ yêu một người chỉ mong con ngừng thở. Mẹ biết không lời nhắn cuối cùng cậu ấy viết cho con " mày đang bị điên à, đừng làm phiền đến cuộc sống của tao". Thực ra con biết cậu ấy muốn nói " mày hãy cút đi", "Mày hãy đi chết đi", con biết điều cậu ấy muốn nói là như thế. Mẹ, con xin lỗi. Con đã mạnh mẽ, can trường đứng lên bằng đôi chân của mình mà chưa được một lần mẹ dìu đỡ, nhưng con lại ngã gục trước một người chỉ muốn con hãy biến mất khỏi cõi đời. Cậu ấy là gì thế mẹ ơi? Cậu ấy có trái tim không hả mẹ? Cậu ấy đã từng dặn dò con rất nhiều thứ, và cho đến bây giờ con vẫn miệt mài ghi nhớ và làm theo, vậy sao cậu ấy lại một chốc muốn con ngừng thở?
Mẹ, lỗi của con sao? Con sai ở đâu hả mẹ? Con đã ước, giá mà cậu ấy mạnh mẽ, cậu ấy đủ trưởng thành cho con những lời từ biệt, những lý do thật tâm, dù đau, dù tàn nhẫn còn hơn giết con trong mỏi mòn.
Mẹ biết không, mẹ đã cho con một hình hài trọn vẹn. Con đã cho cậu ấy một tình đầu trọn vẹn. Con cho cậu ấy nụ hôn đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên và cả những cái ôm đầu tiên. Con vỡ òa khi cậu ấy nắm tay con. Con những tưởng mình sẽ được giữ chặt trong đôi tay to và thô ráp ấy. Con yêu đôi tay ấy mẹ ạ, đôi tay ấy phủ hết lên đôi tay to xù xì của con. Đôi tay ấy che chở cho con. Con yêu đôi tay ấy một cách ngây thơ nhất. Nhưng đôi tay ấy bây giờ đang tìm kiếm những bàn tay trắng trẻo, những bàn tay dịu hiền và nõn nà, không phải một thứ xì xì như con.
Mẹ, gần đây con thấy nhói đau mỗi khi con vô thức. Mẹ, con thấy hồn con lạc mất rồi. Con chẳng thấy vui, con cũng chẳng thấy buồn. Con chỉ thấy mình rỗng tuếch trước tất cả. Con thấy 2 cậu ấy vui vẻ cười đùa nhưng con cũng chỉ nhói lên một hồi rồi lại nhếch mép quay đi. Mẹ biết không, cái giây nhói lên đó, con tưởng con có thể chết đi được. Con cứ ngỡ con đã ổn trở lại nhưng hóa ra hồn con nó đã chết lặng. Mẹ, con đang ở đâu? Con đang làm gì? Con đang như thế nào? Mẹ ơi, con sợ buổi tối, con sợ bình minh, con sợ những ngày trôi qua. Nhưng con bất lực trước chính mình mẹ ạ. Con nhớ cậu ấy - người chỉ muốn con ngừng thở. Con tìm cậu ấy trong giấc mơ và yên tâm khi thấy được cậu ấy trong giấc mơ. Mẹ ơi, thời gian cứ thế trôi đi, đời người cũng nổi trôi nhưng còn con cứ mãi đứng lại đợi chờ. Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã nhớ cậu ấy nhiều hơn nhớ mẹ và gia đình mình. Mẹ ơi, con xin lỗi nhưng con thật sự rất muốn làm điều cậu ấy mong muốn - ngừng thở. Mẹ, trong những giây phút này con chỉ muốn mình ngủ một giấc mãi mãi không tỉnh lại. Con thấy mình đang lơ lửng ở đâu đó. Con sẽ được thấy cậu ấy nhiều thật nhiều mà không khiến cậu ấy phiền lòng. Con sẽ lơ lửng đi theo cậu ấy mà không lo cậu ấy nhìn thấy. Mẹ con xin lỗi nhưng con mệt quá. Con chỉ muốn mình ngủ mãi mãi mà thôi. Mẹ, cũng đã lâu rồi con không về nhà.
Hường Cao