Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Em đang cố gắng mạnh mẽ như trước kia em đã từng. Em đang cố gắng rời khỏi anh. Em đang cố gắng rời khỏi nơi anh đã bỏ em lại. Một chút rắc rối làm em run sợ. Một chút khó khăn làm em nhớ rằng em đã cần anh nhiều thật nhiều. Nơi chúng ta gặp nhau, trò chuyện với nhau, yêu nhau, anh bỏ em lại, nơi em đau khổ em đã quyết định bỏ lại. Nhưng tất cả lại như trêu ngươi em. Em vẫn phải thấy những gì đã làm em khổ sở. Em có làm được không, quên anh ấy? Liệu em có làm được không?
Em đã tự hứa với lòng mình phải quên anh thôi. Em đã nói với anh em sẽ quên anh. Em tự hứa với lòng mình em sẽ ổn. Em cũng nói với anh em ổn. Nhưng mà em chẳng thấy ổn tý nào cả. Em chẳng thể gọi được cho anh nữa. Em chẳng còn cách nào nói chuyện được với anh nữa. Em nhớ anh!


Anh quên em dễ dàng thế mà sao em lại quên khó khăn thế này? Em thấy khó khăn khi phải quên anh. Em vùi mình vào những buổi gặp gỡ, những cuộc vui. Nhưng khi đêm xuống, chỉ còn lại mình em, em lại trân mình trong nỗi nhớ anh. Em nhớ anh. Nhớ anh thật nhiều nhưng chẳng thể làm thế nào được nữa. Em giờ đây chỉ là một kẻ đáng ghét chen vào cuộc sống của anh. Em chỉ là một kẻ thứ 3 chết tiệt, đáng bị vất bỏ. Em đáng ghét đến mức anh đã muốn em ngừng thở. Em thấy mình thật mệt mỏi với việc quên và nhớ.
Làm thế nào em giống anh được? Làm thế nào em có thể quên đi nhanh như anh được nhỉ? Anh chỉ cho em cách quên đi nhanh được không? Em vẫn khóc rất nhiều. Nhưng em đã biết thế giới này không được biết em đang đau khổ. Em đang cố gắng không đau khổ, không buồn phiền trước thế gian. Em đang cố gắng từng ngày, từng giờ. Em vẫn miệt mài cố gắng để sống thật vui vẻ và yêu đời.
Nhưng mà nếu buồn quá thì có được khóc không? Em thấy buồn nhiều thật nhiều. Nhớ anh nhiều thật nhiều nhưng không thể chạy đi tìm anh được nữa. Em thấy mình cứ lủi thủi đi đi về về như thế này, chẳng ai biết, chẳng ai hay. Em thấy em cô đơn quá. Trước đây khi không có anh em cũng thế mà sao em chịu được. Còn giờ em đang dần mất đi cái sức chịu đựng đó của mình.


Em đã muốn được gặp anh trong giấc mơ. Em muốn được anh nuông chiều, được anh quan tâm, chăm sóc và là chỗ dựa cho em. Chỉ cần trong giấc mơ thôi cũng đủ rồi. Nhưng anh chẳng thèm tìm em trong giấc mơ nữa. Em thấy thật thảm hại khi ngay cả ngủ thật sâu em cũng không làm được. Anh đi xa thế rồi, anh đi cùng người khác rồi mà anh lại chẳng cho em biết em phải làm thế nào để nắm tay một người khác, yêu thương một người khác, anh chẳng chỉ cho em cách thôi cô đơn, cách vui vẻ khi không anh. Anh chẳng chỉ cho em những điều đó trước khi anh đi gì cả. Làm em giờ đây cứ vật vã nhớ, vật vã khóc, vật vã cố gắng. Mọi thứ thật mệt mỏi và thảm hại.
Anh có đang vui vẻ không? Anh có đang khỏe mạnh không? Anh có còn cười nhiều như thế không? Anh có còn làm những trò trẻ con nữa không? Anh đừng ốm, đừng mệt mỏi quá có được không? Em không thể khinh bỉ anh được đâu. Khinh bỉ anh là tự em đã khinh bỉ chính mình, khi bỉ tình yêu của mình. Anh đừng sợ em sẽ làm điều gì không đúng với anh, với cô gái ấy. Cô gái đó em tuyệt đối không trò chuyện nữa đâu. Đừng lo gì về những điều đã qua đó. Em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để mình được hạnh phúc. Em sẽ hạnh phúc anh ạ. Bằng cách nào đó em sẽ hạnh phúc. Dù một mình hay hai mình em cũng sẽ hạnh phúc.


Nhưng em vẫn chưa đủ dũng cảm để không nhớ anh nữa. Em cũng không đủ mạnh mẽ để hết buồn. Em vẫn chưa thể cười khi nhìn anh trò chuyện cùng người khác. Em chắc vẫn vỡ vụn khi thấy anh cùng người khác. Em không mạnh mẽ được như người khác đâu. Em chỉ là một cô gái bình thường nếu không nói là tầm thường. Anh đã đúng khi anh vất bỏ những thứ tầm thường. Anh sẽ đúng khi anh vất bỏ em, ghét bỏ em, chặn tất cả các cách liên lạc từ em. Anh sẽ đúng hết anh ạ. Nhưng nếu buồn quá thì có được khóc không? Em có được khóc khi nhớ anh không? Có được thầm gọi tên khi nhớ không? Em không gọi to đâu, chỉ gọi nhỏ đủ em nghe thôi. Em sẽ được làm như thế đúng không?   Em vẫn cảm nhận được mùi của anh trên người em. Điều đó khiến em nhớ anh một cách điên khùng. Hôm nay ngày em sắp rời khỏi, hôm nay em nhớ anh nhiều hơn vạn những ngày đã qua. Hôm nay em thấy em sụp đổ khi phải rời đi. Em nhớ anh, nhớ anh rất nhiều anh ơi!
Hường Cao

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2016

Khờ dại thế đủ rồi cô gái. Ngã thế đủ đau rồi cô gái. Yêu thế đủ sâu rồi cô gái. Hận thế đủ nhiều rồi cô gái. Nhớ thế đủ đau rồi cô gái. Thương thế đủ phiền rồi cô gái. Đã đến lúc mạnh mẽ đứng lên và tiếp tục cuộc sống của mình một cách mạnh mẽ rồi. Đứng lên và tiếp tục con đường đó đi thôi. Thế giới này vẫn có nhiều ánh sáng, nắng và gió lắm. Tiếp tục cuộc sống trước kia thôi. Sống là phải tiếp tục đi về phía trước.
Đừng nhìn về phía đó nữa nhé em
Em hãy mạnh mẽ đứng lên, vượt qua những ham muốn bình thường đó đi. Em đừng nhìn về hướng có người đó nữa em nhé. Người đó không còn ở đó nữa đâu. Người đó đã đi rất lâu rồi em ơi. Đừng nhìn về phía đó nữa nhé, hãy để họ bình yên và hạnh phúc. Đừng nghĩ gì nữa nhé em. Hãy để họ lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình em nhé. Hiểu lầm hay hờn ghen nơi em đã đủ rồi em nhé. Đừng nhìn nữa, đừng nghe nữa. Đừng cố gắng điều gì nữa em ơi. Mọi thứ kết thúc rồi. Chẳng còn gì cho em nữa đâu. Bình tâm lại, đau thì cứ đau nhưng hãy gắng bình tâm lại nhé. Thế giới này vẫn tiếp tục chạy, em đừng đứng lại đó nữa, đừng nhìn về nơi đó nữa nhé. Em đừng để bị tụt lại lâu thế nữa, em hãy gắng lên em, rồi một ngày em sẽ lại tìm thấy nụ cười của em xưa kia thôi.

Đừng chờ đợi nữa nhé em!
Em đừng chờ nữa, đừng đợi nữa. Em đừng hi vọng ở người đã vất bỏ em nữa. Họ không yêu em, họ không cần em, họ chẳng day dứt dù chỉ một giây khi vất bỏ em đâu. Em đừng đợi nữa, hãy bình tâm lại, hãy nhắm mắt lại cảm nhận thế gian. Khi em đau thì em hãy khóc, nhưng em đừng chờ nữa. Người đó không về nữa đâu. Người đó đi xa rồi, đi cùng một người khác xa lắm rồi. Đừng đợi nữa nhé, hãy mạnh mẽ vươn lên như trước đây em đã từng. Đừng dại dột đợi chờ người không bao giờ trở lại nữa.
Đừng tìm đến người đó như một liều thuốc giảm đau em nhé!
Người đó không còn là liều thuốc giảm đau của em nữa đâu. Những cơn đau dù có triền miên thế nào em cũng hãy gắng chịu đựng. Rồi thì sẽ qua, mọi thứ sẽ lại bình yên như nó vốn có. Người đó dành một vài ngày cho em tình yêu nhưng lại dành cả đời này nói cho em biết tình đầu mãi mãi chỉ là tình dang dở. Em đừng nghĩ đến người đó như một liều thuốc cho mình nữa. Người đó nay là thuốc độc giết chết hồn em. Người đó đã vĩnh viễn bỏ em lại chơi vơi với thế giới này. Em đừng tìm đến người đó nữa nhé. Biết em vẫn cứ chờ trông mà lòng càng thắt lại. Em chờ gì ở người đã muốn nắm bàn tay người khác ngay trước mặt em. Em chờ gì ở người chỉ muốn rũ bỏ em sạch sẽ. Em chờ gì ở người nay đã rẻ rúng em hơn vạn những thứ nhơ bẩn. Em đừng tìm đến người đó nữa, em chỉ là một thứ không còn sử dụng được nữa mà thôi. Cố lên em, rồi thì em sẽ vượt qua.

Em đã sai rồi cô gái ạ!
Em đã sai rồi cô gái ạ. Em sai ngay từ khi em muốn nắm tay người đó. Em biết trong lòng em vẫn không yên về một cô gái khác. Cô ấy đã vì em mà từ bỏ thì làm sao em có thể yên tâm bước đi cùng người đó được. Em sai rồi, đáng lẽ em nên chôn dấu tình cảm của em, vĩnh viên yêu một mình chứ không nên ham muốn nhiều như thế. Em sai rồi khi em đã cố níu giữ người đã muốn đi. Em sai rồi khi em đi đến cùng chỉ để nhìn thấy sự hèn hạ trong nhau. Em sai rồi cô gái ạ. Em hãy tỉnh mộng đi. Em hãy tỉnh táo lại đi và em phải chấp nhận đi. Em hãy chấp nhận buông tay và thôi đợi chờ. Em hãy chấp nhận đừng nhìn về hướng đó nữa. Em cũng hãy chấp nhận nhìn người đó hạnh phúc với cô gái đó đi. Em đừng hờn ghen nữa. Em đừng trách giận nữa em gái. Em đừng biến mình thành thứ rẻ tiền thêm nữa. Người ta đã bỏ em rồi mà, em đừng tìm kiếm gì nữa em gái nhé.

Thế giới này sẽ không sụp đổ khi em mất đi một người đâu. Em còn gia đình, em còn bạn bè, người thân đang chờ em, chờ em chịu trách nhiệm, chờ em thực hiện nghĩa vụ của mình. Em đừng làm sai nữa. Em đừng cố gắng tìm đến người không cần em nữa nhé em gái. Em hãy cứ yêu người đó nếu em muốn. Em cũng cứ nhớ người đó nếu em muốn. Em cũng có thể khóc nếu em thấy cần. Em hãy cứ thỏa thích tìm về những nơi đã từng qua hoặc em có thể chạy trốn. Nhưng em đừng tin vào điều gì nữa em nhé. Thế giới của em, tình đầu của em đã mất rồi. Em chẳng thể tìm lại được nữa đâu. Em cố gắng đủ rồi. Em đã làm tất cả rồi. Em hãy sống với tất cả những gì em có đi em gái. Đừng để mình sống mà không còn có ngày mai như thế nữa. Hãy tạo cho mình một ngày mai đủ vui, đủ nhộn nhịp để em quên đi quá khứ này. Em vẫn cứ yêu nếu em muốn nhưng em đừng để họ rẻ rúng em nữa nhé. Em cứ nhớ nhưng đừng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của họ nữa em nhé. Rồi thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Khờ dại thế đủ rồi cô gái, em mạnh mẽ lên em nhé. Em yếu đuối thế đủ rồi, em yếu đuối chẳng để ai xem đâu. Em đứng lên và đi tiếp đi nhé. Cuộc đời em, tương lai em từ đây vắng bóng tình đầu của em. Nhưng em đừng khóc nhiều nữa nhé, rồi thì em sẽ thấy mình trưởng thành mỗi khi nhớ về những gì đã qua. Em đừng lo cho người đó nữa nhé, họ có người khác lo rồi. Em đừng tìm về với những gì làm em buồn nữa nhé. Em cũng không cần phải làm bạn với những người làm em phải đau nữa. Em cứ mặc họ với những gì họ có. Em chẳng cần phải giúp ai nữa đâu. Em hãy giúp chính mình đi nhé. Khờ dại thế là đủ rồi cô gái nhé, em mạnh mẽ lên bước qua đi và lại tươi cười nhé!
Hường Cao

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Cô ấy tìm đến em như lần trước đó. Cô ấy kể với em về sự phân vân của cô ấy. Cô ấy nói anh đã trở lại. Cô ấy sợ anh lại đi như lần trước. Cô ấy muốn một lời khuyên từ em. Em cũng vẫn khuyên cô ấy như khuyên bao kẻ khác ( em rất giỏi khuyên người khác anh biết mà), em nói với cô ấy hãy quan tâm anh, nghe anh nói, đừng trách giận anh nhiều, đừng bỏ lại anh dù chỉ một ngày.
Cô ấy kể em nghe anh đã nói những gì. Cô ấy nói em nghe anh đã thấy ra sao. Cô ấy cho em nhìn những dòng chữ ngắn gọn. Cô ấy cần lời khuyên về anh - người đã từng để cô ấy lại một mình rất lâu.
Cô ấy không có lỗi. Cô ấy chỉ ngây thơ quá đà khi không thấy em đau như thế nào thôi. Cô ấy chẳng biết gì hay cô ấy cố tình nói cho em, cho em nhìn? Em chẳng biết.


Em đã hỏi anh về cô ấy. Anh im lặng. Em đã nổi khùng lên khi thấy được những điều đó. Em đã mất kiểm soát khi biết anh đáng sợ đến mức tán tỉnh cô ấy trước mặt em. Em đã cá cược về một điều em đã nói với anh. Em thắng cược. Em thấy cay đắng khi mình thắng. Khi em thắng em hiểu em đã mất anh mãi mãi. Chúng ta trở thành người dưng vĩnh viễn. Em trách anh. Em hờn anh. Em giận anh. Em gay gắp với anh. Em xin anh đừng làm như thế. Em xin anh cho em một tuần để em thu xếp lại mình. Em xin anh cho em đủ thời gian để em quen với im lặng, quen với chấp nhận làm người dưng với anh. Anh đã nổi điên với em. Anh coi khinh em như một thứ rác rưởi tồn tại trong cuộc đời anh. Chưa bao giờ em thấy anh tức giận với em đến thế. Chưa bao giờ em thấy mình rẻ tiền đến thế. Em đã sai khi nghĩ rằng một người dưng cũng có lời giải thích. Em hiểu là anh đã ghét em đến mức chỉ muốn em ngừng thở. Em hiểu là anh đã muốn quẳng những thứ có em vào một thùng rác nhơ nhớp. Anh biết em đau đến thế nào không? Cơn đau làm em hiểu rằng em chẳng có một giá trị gì nữa cả. Tư cách chẳng còn. Tất cả biến mất theo cơn thịnh nộ của anh. Em đã làm sai rồi đúng không? Em chẳng thể liên lạc với anh để trách hờn được nữa. Anh đã cắt đứt tất cả với em. Từng tin nhắn báo không gửi được. Chuông điện thoại báo bậ liên hồi. Mọi thứ chỉ cần có thể là loại bỏ được em. Anh đang là người bị hại hay đang là kẻ đáng khinh bỉ. Trong giây phút nào đó em đã khinh bỉ anh vô cùng. Và bây giờ em chẳng thể nói cho anh nghe những gì em được nghe và được thấy nữa. Anh có biết nhìn người khác trò chuyện với người mình yêu vui vẻ và yêu đời, ca hát ríu rít nó đau đến dại người đi không? Tất cả đã chỉ là một sự rẻ rúng đúng không. Anh xem em rẻ rúng đến mức đáng vất vào sọt rác. Em không thể tìm kiếm lại giọt nước mắt của mình nữa. Em thấy mọi thứ vỡ vụn nhưng em lại chẳng thể khóc nổi dù rất muốn. Thì ra khi con người ta cũng có lúc đau đớn đến mức không thế khóc được, mà cứ thế đau và chịu đựng. Khi nhìn thấy dòng chữ trên mạng xã hội của anh trong em là cả một sự trống rỗng. Em không còn muốn anh ở bên cạnh em nữa. Em hận anh. Em hận anh vì tất cả những gì anh đã làm với em, với cô ấy. Em sẽ sắp xếp lại mình và sẽ ổn. Nhưng những gì anh đã dối xử với em thì còn mãi đó như một nhát cắt đau buốt. Thế giới này rộng thế giờ chỉ còn lại mình em với những chơi vơi. Em đã không tự mình nghĩ ra được tất cả đâu anh. Lời giải thích không dành cho người dưng.
Dương Tứ Bình

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Đã từng có những lúc ta nghĩ rằng mình mạnh mẽ lắm. Nhưng khi đứng trước những nguy cơ ta nhận ra mình thật nhỏ bé. Đã từng nghĩ rằng chỉ cần nhắm mắt lại mọi chuyện sẽ bình yên. Nhưng khi cố nhắm mắt những hình ảnh cũ lại hiện về. Đã từng quay sang hướng khác để mọi thứ thật đẹp trong lòng. Nhưng khi quay mặt đi thì những tiếng động lại vọng về.
Có rất nhiều lần ta đã mạnh mẽ vượt qua số phận. Đã rất nhiều khi ta đã mạnh mẽ chiến đấu với thế giới đầy rẫy những khó khăn. Nhưng hóa ra ta vẫn chỉ là một kẻ bại trận trước một kẻ nào đó. Hóa ra có những thứ còn sắc hơn cả dao, hóa ra có những người có thể giết chết hồn ta bằng những điều nhỏ bé. Hóa ra ta cũng chỉ là một chiến binh bại trận dù chưa hề ra trận.


Những ngày ta chìm ngập trong đau khổ người ở đâu? Những ngày ta giá lạnh người ở nơi nào? Bây giờ người giày vò ta bằng những điều ta đã nhờ người đừng làm. Sao lại có thể đối với người mình đã từng nắm tay, đã từng ôm trọn vẹn như thế? Sao không cho họ đủ thời gian để họ biến mất? Sao không đợi thêm một chút nữa, sao lại làm thế?
Người nghĩ rằng ta đang hiểu lầm "tình bạn" của người sao? Ta chưa bao giờ xem thường người dù chỉ một giây nhưng giây phút ta đoán được những gì người nói thì lòng ta tan nát. Người tưởng ta không xác nhận điều đó rồi mới đi nói với người sao? Ta đã xác nhận và điều đó là thật. Ừh thì chẳng sao đâu khi một kẻ quyết tâm đi. Nhưng kẻ đó lúc nào cũng nghĩ rằng mình đúng. Hóa ra ta đã làm được cho một kẻ khác tức giận đến mức đó. Nhưng mà người đừng hiểu lầm gì ta, mái tóc dài thứ tưởng chừng như không thể từ bỏ của ta ta cũng đã cắt xuống rồi. Vậy thì một kẻ không cần ta, ta đâu có muốn giữ. Chỉ cần người cho ta thời gian để quên đi tất cả thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Ta đã ngây thơ yêu một kẻ không yêu mình nhưng ta không hối hận vì điều đó. Có chăng thứ ta hối hận là ta đã nhìn thấy sự yếu hèn trong con người của người. Ta nhìn thấy sự mâu thuẫn trong con người của người.

Cứ yên tâm đi ta nhất định sẽ đi tiếp con đường của ta mà không còn cần có người nữa. Đừng nghĩ rằng những gì ta đã làm là còn níu kéo. Lúc đầu là níu kéo nhưng sau đó là xấu xí và gạt bỏ. Ta đã từng là ta lạnh lùng, bình thản thì sau này ta cũng làm được điều đó. Đừng sợ ta sẽ tiết lộ điều gì, ta có đạo đức của mình và ta đối với người bằng tình người. Còn về cô gái đó, ta sẽ không nghe cô ấy nói nữa là được đúng không? Người chưa bao giờ hỏi ta đã nghe được những gì mà đã quy chụp cho ta nghĩ linh tinh và xem thường điều đó. Không sao đâu ta đa quen với điều đó. Người tưởng rằng ta chỉ nhìn mà không nghe sao? Ta đâu có muốn biết chuyện của các người nữa đâu vậy sao mang ra kể với ta làm gì? Ta cũng muốn giữ lại một hình ảnh đẹp trong lòng nhau lắm nhưng sao cứ thi nhau giày vò ta? Người nghĩ rằng người trong sáng lắm sao? Ta xin lỗi vì đã ói vào "tình bạn" của người. Nhưng ta không kìm lại được. Có rất nhiều thứ năm tháng có đi qua thì lòng người vẫn chững lại mà thôi. Ta không tin ta không quên được người, nhưng bảo ta quên đi những gì người đã làm, đã bẩn thỉu đến thế nào thì chắc chắn là không? Ta cũng hiểu ta chẳng tốt đẹp nên ta chẳng xem thường ai hết. Cứ đứng ở đó với sự trong sạch của mình và xem thường người khác nếu muốn. Lòng ta đã chết mất rồi người ạ. Nó đã chết từ lúc ta cắt đi mái tóc dài tưởng chừng như sinh mạng của ta ấy. Người cứ cao ngạo, trong sạch theo cách đó đi, ta chẳng quan tâm lắm về những điều đó. Cuộc sống đổi thay như con nước vơi đầy và tất nhiên sẽ có một ngày ta đổi thay. Đừng lo lắng về những gì ta nghĩ, ta sẽ chẳng bao giờ nói với cô gái của người đâu.
Dương Tứ Bình

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Sinh nhật anh em tặng anh một món quà, em biết anh chờ món quà đó lâu lắm rồi. Sự im lặng của em, sự buôn bay của em là một món quà vô cùng ý nghĩa với anh và anh chờ đợi nó suốt bao ngày qua. Sinh nhật anh đó, em tặng anh món quà mà anh thích nhất đó, anh vó vui không?
Anh có thích mái tóc mới của em không? Nó đã được cắt ngắn đến mức chính em cũng ngỡ ngàng. Nhưng dù sao nó cũng đã rất ngắn. Nó ngắn như chính những gì chúng ta có với nhau :)))
Anh có vui không khi giờ đây không còn thấy em xuất hiện vẳng vất, lải nhải trên facebook, skyper, tin nhắn điện thoại của anh nữa? Anh vui, em thấy được điều đó. Em nhìn thấy anh và cô ấy. Em thấy anh nói với cô ấy những lời bâng quơ như đã từng nói với em. Em hiểu chuyện gì sẽ tiếp tục, sẽ đón chờ cô ấy, anh sẽ như thế nào tiếp theo. Em thấy anh đã bắt đầu lại cuộc sống nhộn nhịp của anh với những mối quan tâm mới. Anh đang vui. Và em đã thấy món quà của em thật ý nghĩa với anh :).


Và vì anh vui nên em đã quyết định giúp anh. Cô ấy đã tâm sự với em về sự trở lại của anh. Em đã thoát khỏi chính mình để khuyên cô ấy đến bên anh. Anh à, cô ấy cũng hoang mang như em vậy. Cô ấy cũng sợ mất anh như thế, nhưng lần này em có kinh nghiệm rồi, em sẽ giúp 2 người ở bên nhau. Nhưng em không muốn ở gần cô ấy nữa, em ước gì em không còn nhìn thấy 2 người nói chuyện với nhau nữa. Anh có biết em đã như thế nào khi nhìn thấy dòng chữ bâng quơ của anh khi nói chuyện với cô ấy không? Em đã nhấc điện thoại lên và định nhắn với anh dòng chữ "đừng hành hạ em nữa" nhưng rồi em nhớ ra em đã tặng anh một món quà sinh nhật. Anh đã nhận món quà đó như một thứ quý giá cho cuộc đời anh rồi. Em phải tuân thủ điều đó thôi.
Anh đã thôi nghe em nói rồi, em biết điều đó. Anh hạnh phúc nhiều thật nhiều với những niềm vui của anh, một ngày làm việc và có cô ấy bên cạnh hỏi han, động viên, chia sẻ những ưu phiền. Anh yên tâm, cô ấy đã khác trước rồi, lần này cô ấy sẽ biết cách yêu thương anh, biết cách quan tâm anh nhiều hơn. Cô ấy là một người tốt và giờ thì anh sẽ có cô ấy chỉ cần anh chân thành và thật lòng.


Anh đã thôi xin lỗi em rồi đúng không? Anh chẳng thật lòng xin lỗi. Vì nếu anh nghĩ mình có lỗi anh sẽ không hành động như vậy. Anh biết rất rõ em sẽ nhìn thấy, anh biết rất rõ em sẽ được nghe cô ấy nói, anh biết rất rõ em sẽ đau như thế nào vậy mà anh vẫn làm vậy. Anh vẫn vô tư quan tâm cô ấy trước mắt em. Anh vẫn vô tư nói những lời đã từng nói với em với cô ấy. Em hiểu anh không phải người sâu sắc để mà mang người khác ra chọc giận em. Anh là thật lòng cần, thật lòng quan tâm cô ấy và anh đã thật lòng muốn một mối quan hệ với cô ấy.
Nhưng sao anh ác thế? Anh không thể đợi thêm một thời gian nữa sao? Anh không thể đợi thêm chút nữa hay như anh quan tâm người ta ở nơi khác đi đừng trước mặt em như thế thì em sẽ không thấy tim mình vỡ vụn đến thế này. Anh sao anh tàn nhẫn với em thế? Anh không thể chờ cho món quà em tặng anh có thêm thời gian hay sao mà lại vội vàng thế? Anh biết em vẫn còn yêu anh mà, anh biết em vẫn rất nhớ anh mà, sao anh lại ác với em thế?

Em thật lòng muốn anh hạnh phúc nhưng đừng nhanh như thế. Em vẫn còn trách anh nhiều lắm, hận anh nhiều lắm nên đừng vội vàng như thế. Em chưa thể bình thản nhìn anh hạnh phúc bên người khác như lẽ dĩ nhiên được đâu. Em hận anh nhiều lắm nên em chưa thể gạt bỏ anh sang một bên được đâu? Làm ơn đừng bóp chết tâm hồn em nữa. Làm ơn đừng cào vào vết đau của em nữa. Làm ơn hành động yêu thương ở một nơi khác không có em và em không nhìn thấy. Làm ơn đừng khiến em hiểu rằng thế gian này ngay cả anh cũng tàn bạo với em như thế. Em đã không có tất cả rồi, giờ đây chỉ còn có những kỷ niệm, những hoài niệm về anh để em tiếp tục đó thôi.
Anh biết không em đã có một giấc mơ rất đẹp. Em đã mơ thấy một gia đình, một người chồng và một người cha của bé An Khang cố gắng hàng ngày, yêu thương hai người chúng em hàng ngày. Em đã rất hạnh phúc trong giấc mơ đó, và em ước em đừng tỉnh giấc. Nhưng mà cuối cùng thì em cũng vẫn tỉnh dậy và hiểu rằng gối đã ướt vì em đã khóc quá nhiều.
Qùa sinh nhật cho anh là sự im lặng từ bỏ của em đó. Anh nhận được rồi đúng không?
C.P.H

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

Sáng nay khi tỉnh dậy, em đã không nhớ tới anh. Mà em có thói quen lẩm bẩm nhỏ "nhợn ơi dậy thôi". Sáng nay cũng thế, em đã không kịp nhớ tới anh nhưng vẫn kịp lẩm bẩm câu nói đó. Em cần bao nhiêu nữa thì mới đủ để bước qua anh?
Em đã bao giờ nói với anh em đã rất tệ hại chưa? Em có thể vất bỏ tất cả những gì không vừa ý của em. Em đã từng vất đi tất cả chỉ bởi những thứ đó không phù hợp với em. Anh không phù hợp với em là anh nói vậy. Anh đã yên tâm bước đi mà chẳng cần quay lại nhìn em ra sao. Em đã bắt đầu sống cuộc sống không anh.

Nhưng sao anh ác thế? Anh đến bên em, giúp em quên đi việc một mình, giúp em có một người để em dựa vào, để em vui vẻ và hạnh phúc. Anh cho em một khoảng ấm áp, anh chia cho em những hơi ấm. Nhưng sao anh làm em quen với việc có anh rồi thì anh lại bỏ đi? Em trách anh bao nhiêu cũng đâu có là gì vì anh đã đi rồi. Anh có vui không khi mà rời đi không một lời từ tạ như thế? Anh có thấy em đau như thế nào không?
Em đã rất khó khăn để chấp nhận bên anh, chấp nhận san sẻ với anh những ưu phiền của lòng em. Em đã vượt qua nỗi sợ hãi bị bỏ lại vì em tin anh. Em cần anh. Vậy mà đáp lại niềm tin đó là sự bỏ đi của anh. Em đã tin anh sẽ ở bên cạnh em thật lâu, em đã tin em có thể cần anh mãi mãi. Nhưng em đã sai rồi. Anh không ở cạnh em lâu. Anh không để em được cần anh.
Trước đây, bây giờ và sau này khi em nhớ anh đến chết đi được thì em biết tìm anh ở đâu? Kể cả khi em tìm anh thì anh cũng đang hạnh phúc bên một người khác rồi. Anh nghĩ em đủ dũng cảm để sống mà không nhớ anh nữa sao? Anh nghĩ em yêu anh chỉ để có kinh nghiệm yêu đương sao? Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc với những mảnh tình sau này khi anh rời đi sao? Anh nghĩ em sẽ bình thường được sao? Anh nghĩ em sẽ không cần anh nữa và sẽ sống thật vui vẻ sao? Sao anh có thể nghĩ như thế?


Anh thấy hạnh phúc đúng không? Anh có thể quên em và bắt đầu hẹn hò những người mới. Anh có thể bình thường đối với em theo cách mà anh muốn. Anh đã giết chết con tim em bằng sự im lặng. Anh đã bao giờ biết đau chưa? Anh đã bao giờ hiểu rằng sống mà không bằng chết nó như thế nào không? Nếu không phải bên cạnh em còn một gánh nặng rất lớn đó thì em đã buông bỏ tất cả rồi anh biết không? Ừh em lụy tình. Ừh em bi lụy. Nhưng vì em yêu anh. Em cần anh. Em muốn được cùng anh nên em mới thành ra như thế. Anh nghĩ rằng không yêu người này thì có thể yêu người khác sao? Ừh anh làm được điều đó còn em thì không? Đến cả anh cũng không chờ được em thì làm gì còn ai có thể chờ đợi em được nữa.
Em cần bao nhiêu nữa thì mới đủ để bước qua? Em chẳng biết. Nhưng em sẽ không nuối tiếc vì đoạn tình ngắn ngủi này dành cho nhau. Em vẫn nhớ anh đến chết đi được nhưng sẽ giả vờ như mình ổn. Em cũng sẽ ổn khi nhìn anh hạnh phúc với một cố gái khác không phải em. Em cũng sẽ xót xa khi nhìn anh vất vả. Em cũng vẫn sẽ thấy mình vui khi nhìn anh cười. Nhưng mà em vẫn sẽ khóc khi nỗi nhớ cứ kéo dài không ngớt. Em vẫn cứ theo dõi anh cho đến khi nào em chẳng còn đủ sức. Em vẫn cứ chờ anh cho đến khi nào anh hoàn toàn thuộc về thế giới của người khác. "Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi".

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Anh yên tâm rời đi rồi chỉ còn lại mình em ở lại đây. Em đã để anh đi thật hay chỉ là một lời nói chẳng bao giờ được thực hiện?
Anh vẫn thế, vẫn cứ vô tư đối xử với em theo cách anh muốn. Anh vẫn đối xử với em theo cái cách mà anh nghĩ rằng anh đúng. Có thể anh đúng thật. Nhưng anh có biết em đau lòng thế nào không? Em muốn rất nhiều thứ bên anh nhưng trên tất cả em cần anh ở cạnh em. Em có thể không cần anh ôm. Em có thể chẳng cần anh phải nắm tay em. Em cũng chẳng cần anh phải dành trọn vẹn cuộc đời mình cho em. Anh vẫn có thể ôm người con gái của anh. Anh vẫn có thể nắm tay cô gái đó đi hết cuộc đời. Anh cũng vẫn sống được đời hạnh phúc có đôi của anh. Em cần anh ở đó, bên cạnh em. Không phải bạn, không phải người yêu, cũng chẳng phải người dưng. Cứ lặng lẽ, âm thầm nghe em nói, nghe em kể khổ, nhìn em vui, nhìn em buồn. Chẳng cần anh phải thương, chẳng cần anh phải yêu. Chỉ là nếu cuộc đời này mất đi một người như anh bên cạnh em thấy mọi thứ trở nên tăm tối.


Anh chẳng thật lòng với em một chút nào cả. Anh không thật lòng nói thương. Nếu anh thật lòng anh nhất định sẽ k buông tay em ra để nắm tay một người khác. Anh không thật lòng khi nói anh thấy anh bình thường. Anh đổ lỗi cho em rằng em chưa thể bình thường để gặp được anh. Anh đi chơi cùng người khác đừng đổ lỗi đó cho em. Em có thể gặp anh và im lìm không nhất đinh phải tha thiết. Em có thể nhìn anh như một người chưa từng quen nếu anh muốn thế. Em là một diễn viên hạng nặng của cuộc đời em. Em diễn giỏi đến mức anh cũng đã tin rằng em đã tha thứ cho anh. Em nói em không hờn, không giận anh nữa. Anh tin điều đó luôn hay anh chỉ cần câu nói đó để anh được yên lòng bên người con gái của anh? Em có thể tha thứ cho anh dễ dàng thế thì em đã quên anh lâu rồi tên ngố này à. Nếu em có thể gạt bỏ anh đi mà tiếp tục cuộc đời em thì em đã không ở đây, không ở lại nơi mà em vẫn có thể vô tình chạm mặt anh. Nếu em có thể không cần anh thì em đã nắm tay một người khác đi vào lễ đường theo ý muốn của gia đình em rồi. Nếu em có thể thứ tha cho những gì anh đã làm với em thì em đã không đau khổ nữa rồi. Em chẳng tha thứ cho anh đâu. Nhưng anh cứ yên tâm hạnh phúc với người khác đi.

Em sẽ chờ phai kiếp này. Em chẳng tìm thấy hạnh phúc gì nữa ngoài việc cố gắng tồn tại. Em đã cố gắng rất nhiều nhưng sau tất cả chỉ còn lại mình em. Em vẫn cứ đợi chờ cho hết kiếp người. Em vẫn cứ đợi ở một góc cuộc đời cho đến một ngày em rời khỏi thế giới này tìm thấy một thế giới khác. Em vẫn sống như thế, cứ bơ phờ sau mỗi ngày làm việc. Vẫn cảm thấy kiếm tiền là một lẽ tất nhiên. Vẫn sống mà chẳng cần điều gì. Vẫn sống cuộc sống mà con người còn sống phải sống. Chẳng vồ vập quá, chẳng ưu ái quá, chẳng nhiệt tình quá cũng chẳng thích thú quá. Em vẫn sẽ là em của trước kia lạnh ngắt với thế gian chờ phai kiếp này.

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

Ngày...tháng...năm...
Vậy là đau lòng rồi khi mà người đầu tiên tớ có tình cảm lại là người của một người khác mà tớ biết. Đau lòng rồi.
Ngày...tháng...năm...
Cậu rời đi rồi, tớ thấy nhớ nhưng không dám nói gì.
Ngày...tháng...năm...
Cậu nắm lấy tay tớ rồi. Tớ thấy hạnh phúc. Nhưng mà hãy đợi tớ, đợi tớ hoàn thiện hơn, chúng ta sẽ không phải rời xa.
Ngày...tháng...năm...
Cậu rời đi một lần nữa, lần này khi cậu đi tớ đã dám nói muốn giữ cậu lại. Nhưng cậu vẫn rời đi. Tớ đau lòng. Nhưng cậu hãy chờ tớ hoàn thiện hơn để tìm cậu.
Ngày...tháng...năm...
Cậu không chờ tớ. Cậu có người khác rồi. Cậu chọn được người khác rồi. Tớ đau lòng. Nhưng mà tớ cũng vẫn sẽ mừng cho cậu. Cuối cùng thì cậu cũng đã tìm cho mình được một người mà cậu muốn và cần rồi.

Hôm nay rất đẹp cậu ạ. Một ngày đẹp nhất để tớ rời xa cậu. Tớ không thể cố gắng được gì nữa. Cậu không còn ở đó một mình nữa. Cậu đã muốn đi cùng người khác rồi. Tớ chấp nhận thôi và tớ rời đi.
Tớ đã cố gắng nhiều lắm cậu ạ. Tớ cố gắng hoàn thiện hơn để được cùng cậu. Tớ đã nén đau, ném cả những cảm xúc khác để cố gắng. Mỗi ngày trôi qua là thêm một ngày tớ dần hoàn thiện. Nhưng bây giờ tớ hoàn thiện rồi tớ cũng không tìm được cậu nữa. Cậu đã đi vào cuộc đời của người khác mất rồi. Cậu đã đẩy tớ ra khỏi cuộc đời cậu, ra khỏi cái vòng có cậu. Tớ cố gắng ở lại nhưng không được nữa. Tớ phải chấp nhận thôi. Tớ chấp nhận gạt bỏ đi mọi mong muốn được cùng cậu. Tớ từ bỏ đi mọi sự cố gắng hoàn thiện để đến bên cậu. Tớ hoàn thiện rồi thì cũng có tìm được cậu nữa đâu. Tớ chẳng biết mình đã cố gắng nhiều chưa, đủ chưa nhưng có lẽ là đủ rồi. Một mình tớ cố gắng thì làm sao mà đủ được hả cậu. Cậu đã muốn đi thì cậu cần gì lời tha thứ của tớ. Cậu đã thật lòng thì cậu đã không có người khác như thế.
Cậu à, tớ khóc, tớ đau lòng. Nhưng đau đến đâu tớ cũng phải đi thôi. Bước ra khỏi cái vòng có cậu, cậu đã dùng hết sức để đẩy tớ ra đến vậy, thì tớ bước ra thôi. Một giấc mơ về một gia đình tớ gửi lại cậu và cô gái cậu lựa chọn. Tớ không mơ về nó nữa. Cái gì không thể hoàn chỉnh được thì tớ không cố gắng nữa. Tớ buông xuôi tất cả rồi. Cậu yên tâm hạnh phúc đi nhé. Tớ sẽ không chạm vào những gì là của cậu nữa. Thế giới của cậu giờ đây đã bao phủ bởi người khác mà không phải tớ. Thôi tớ trả cậu về với nơi đó, nơi không có tớ.

Cậu à nếu như có một thế giới khác, một cuộc đời khác tớ muốn gặp lại cậu. Khi đó tớ sẽ thật hoàn thiện để đến bên cậu. Cậu cũng sẽ thật hoàn thiện để đón đợi tớ. Chúng ta sẽ không rời xa nhau nhes1 Nếu như có một thế giới khác như thế, tớ nhất định sẽ cố gắng hoàn thiện thật nhanh để được cùng cậu.
Hôm nay rất đẹp cậu ạ. Hôm nay khi tớ thức dậy tớ vẫn nhớ cậu rất nhiều nhưng tớ hiểu rằng cậu đang ở một thế giới khác. Thôi hôm nay tớ vùi mình vào những nơi không cậu. Tớ quên mình bởi những điều tẻ nhạt. Hôm nay tớ chọn rời xa cậu. Chọn ngày đẹp nhất để rời xa.
Nuối tiếc, hối hận, giận hờn, ghen tuông...tất cả tớ không giữ lại nữa. Tớ tối qua đã khóc đến lả người thì sáng nay tớ vẫn tô thêm màu son đỏ trên môi. Tớ trưởng thành rồi, dù cho cuộc đời có quay lưng lại với tớ thì tớ vẫn phải vui cười đón nhận. Buồn quá thì tô thêm son. Màu đỏ không dành cho tớ thì tớ tự tạo màu đỏ cho mình.

Cậu à, tớ đi đây. Cậu hạnh phúc với người ta đừng vô tình nhớ đến tớ. Cứ mặc tớ nhớ cậu, thương cậu và yêu cậu một mình, một đời. Tớ sẽ chờ cậu ở một cuộc đời khác khi mà cả hai chúng ta hoàn thiện hơn. Còn bây giờ tớ buông tay, tớ thôi cố gắng. Tớ thôi mong muốn. Tớ cất tất cả vào tim mình, vào góc khuất của mình, vào chiếc mặt lạ mà tớ sẽ mang. Cậu từ đây sẽ chỉ nhìn thấy nụ cười của tớ nữa thôi. Những gì dang dở tớ sẽ mãi khắc ghi. Những gì không thể làm cùng cậu tớ sẽ mãi cất đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một cuộc đời khác. Và khi đó tớ sẽ làm tất cả với cậu.
Cậu rồi sẽ trở thành một người chồng, người cha tốt. Cậu rồi sẽ có được những thứ cậu muốn. Cậu rồi sẽ hạnh phúc cùng với thế giới cậu mong chờ. Tớ chỉ đứng xa và ngưỡng vọng cuộc đời như thế với cậu ở một thế giới khác. Đêm đến tớ vẫn nhớ cậu thật nhiều. Đêm đến tớ vẫn chờ đợi tiếng bước chân cậu. Đêm đến tớ lại khóc vì nhớ, vì yêu cậu. Nhưng ban ngày tớ sẽ lại là một màu đỏ đón chờ mặt trời. Một mặt trời đã rời bỏ tớ, chỉ chiếu rọi vào cuộc đời tớ ngắn ngủi. Một đoàn tầu đã rời bỏ sân ga này đi. Tớ đóng của lại ga tàu này. Tớ không đón thêm đoàn tàu nào nữa. Sân ga này chỉ đón cậu. Cậu qua rồi thì nó sẽ đóng lại. Thế giới khác chúng ta sẽ là điểm cuối của nhau. Thế giới khác tớ sẽ hạnh phúc cùng cậu. Thế giới khác chúng ta sẽ cùng nhau vui buồn, sướng khổ. Thế giới đó tớ sẽ hoàn thiện hơn. Và từ giờ tớ mong giấc ngủ triền miên. Cậu hãy yên tâm mà hạnh phúc đi. Tớ sẽ chọn cách hạnh phúc cùng cậu ở một cuộc đời khác. Còn cuộc đời này tớ đã chọn một ngày đẹp nhất để rời xa.
Dương Tứ Bình

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Tưởng rằng đã đau đủ rồi. Tưởng rằng đã khóc đủ rồi. Tường rằng sau khi bị sỉ nhục, sau khi bị phũ phàng đã có thể gạt đi mà tiếp tục sống được rồi. Nhưng không phải, tất cả vẫn nguyên đó, vấn đau đó, vẫn nước mắt đó và vẫn như người không hồn đó.
Tưởng rằng khi dồn hết sức mình vào làm việc chỉ với mục đích duy nhất là tiền sẽ khiến lòng em bớt nhớ nhung, sầu muộn. Tường rằng mọi thứ sẽ cứ thể êm đềm trôi đi, không cần ai đón đưa, không cần ai quan tâm, chẳng cần ai hỏi chuyện. Tưởng rằng rồi thì mọi thứ cũng sẽ qua đi như thế, qua đi chậm chạp nhưng sẽ vơi bớt đi nỗi đau.


Em nhớ Anh!
Nhưng mà chẳng phải đâu. Em dẫu có vắt hết sức mình cho một ngày làm việc cũng chẳng thể yên giấc mỗi đêm khuya. Em dẫn dặn mình chỉ cần kiếm tiền là được cũng không thể thôi nhớ anh. Em nhớ Anh! Nhớ rất nhiểu. Em chẳng thể đòi hỏi được thấy anh dù chỉ là vô tình. Em chẳng thể hét lên cho vơi đi nỗi nhớ ấy dù rất muốn. Em chỉ có thể chôn chặt nó trong lòng, mỗi đêm lại âm thầm khóc với nỗi nhớ mà ban ngày em đã cố gắng gạt bỏ đi. Thời gian chúng ta ở cạnh nhau được bao lâu? Thời gian đó có lâu đâu mà sao em lại nhớ lâu đến thế này? Người đã chẳng còn nhớ tới còn có một người âm thầm chờ đợi, âm thầm nhớ nhung nữa mà sao lòng em vẫn không yên. Em chẳng còn tìm kiếm những bóng hình quen quen khi đi đường. Em chẳng còn mong chờ người online khi em làm việc. Em chẳng còn đi vào con đường mà trước đó em đã từng cùng anh. Bởi em biết rất rõ, anh chẳng bao giờ xuất hiện ở những nơi có em nữa. Anh chẳng bao giờ quan tâm xem em có đi làm hay không nữa, dù anh có online đó thì cũng vẫn chỉ là sự im lìm đáng sợ. Dù cho em có cố gắng tìm lại con đường đó nữa thì cũng chỉ còn lại mình em bơ vơ ở đó mà thôi. Tìm lại làm gì những nơi đó, ngó nhìn làm gì người qua đường. Thế giới của em giờ đây chỉ còn lại mình em. Em chẳng còn thiết tha gì với việc mở miệng nói chuyện với bất cứ ai. Em chẳng thiết tha gì những buổi gặp mặt tẻ nhạt. Em cũng chẳng cười, vui gì đâu mà cứ chưng bộ mặt cười giả dối. Em lặng thầm với cuộc sống không anh. Rồi thì em sẽ phải quen với nó. Em sẽ vẫn mệt lả sau một ngày vì làm việc và học tập. Em cũng sẽ vẫn uống thêm một lon bia ru mình vào giấc ngủ. Em vẫn sẽ chỉ một mình với thế giới mà không ai đủ tự tin để bước vào.


Có cách nào để em bớt đau hơn không?
Anh đừng nghĩ rằng anh đang làm như thế là chứng tỏ anh bình thường với em. Chúng ta chẳng thể bình thường làm bạn được nữa đâu. Em không phải là cô "bạn" đó của anh. Hai người có thể làm bạn vì hai người chưa bao giờ nắm tay nhau, chưa bao giờ ôm chặt lấy nhau. Hai người chỉ như sự cảm mến ban đầu và dần dần kết thúc. Còn em, em đã nắm tay anh, em đã được ôm rất chặt và rồi thì em bị bỏ lại chỉ bằng một dòng tin nhắn. Em chẳng thể tha thứ cho anh sau tất cả những gì anh đã làm mà yên tâm làm bạn đâu. Em vẫn muốn biết anh ra sao, sống thế nào, vui hay buồn, ăn no hay không? Nhưng làm bạn với anh em tuyệt nhiên không muốn. Anh chưa bao giờ chân thành muốn làm bạn. Anh đối với em theo cảm xúc của riêng anh, lúc thích lúc không. Anh chỉ biết một mình anh dễ chịu khi buông những lời lẽ bản thân muốn. Anh chỉ muốn mình anh được bình yên và vất bỏ em lại. Cảm giác bị vất bỏ nó đau đến vô thường. Cảm giác bị bỏ lại nó lạc lõng, bơ vơ và mất hết phương hướng. Cảm giác đó anh có hiểu được không? Hiểu làm sao được vì trước giờ anh luôn là kẻ ra đi, đã bao giờ làm kẻ ở lại đâu mà hiểu những thứ cảm giác ấy.


Em đã tìm anh rất lâu rồi. Rất nhiều lần lang thang chỉ muốn vô tình tìm thấy anh. Nhưng em không tìm thấy. Em muốn thay đổi số phận của chúng mình khi tìm thấy anh. Trong 7 tỷ con người này em cần anh. Trong 7 tỷ con người này em chỉ muốn có anh. Nhưng em chẳng có được. Em chẳng tìm được. Anh đã bao giờ tìm em chưa? Chưa, em vẫn ở đó, nguyên một vị trí chỉ cần tới là có thể tìm được. Nhưng anh chẳng bao giờ tìm. Đừng xin lỗi hay cảm ơn em bất cứ điều gì nữa. Anh chẳng thật lòng với những lời đó đâu. Vì nếu con người ta thật lòng muốn xin lỗi ai đó, họ sẽ k làm như anh. Họ sẽ không im lặng như anh, họ sẽ chẳng để người khác sống với nỗi đau đó lâu đến thế.
Em vẫn dặn lòng mình chờ anh. Nhưng em biết anh chẳng trở về nữa. Em cứ mặc mình chờ đợi như thế. Em vẫn mặc mình với những ham muốn cùng anh. Em vẫn để kệ mình với mong muốn được gần anh. Và em cũng cứ mặc mình đau lâu đến thế. Có cách nào mang anh về lại bên em không? Có cách nào khiến em thấy cuộc sống này đáng để em cố gắng nữa không? Có cách nào để em bớt đau hơn không? Có cách nào để em được yên giấc không?Có cách nào để em được ở bên anh không? Em không muốn để anh lại một mình và cũng không muốn mình chỉ còn lại một mình. Mình có cách nào thay đổi được không? Anh có cách nào thật lòng với em không?Có hay không?