Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Liều lĩnh là cách sống của tuổi trẻ, nhưng đừng đánh cược yêu thương. Vì những tình cảm ấy, dù ít hay nhiều, sau này vẫn là vết hằn không thể nguôi ngoai trong tim của họ.

Trên thế gian này, rất nhiều thứ chỉ tổn tại ở một phía trong khi nó cần sự song hành của cả hai. Và đơn phương cũng vậy, vốn dĩ không thể biết trước được tình cảm của mình sẽ rẽ lối về đâu, nhưng vẫn cứ can tâm đặt hết tin yêu vào đấy.


Yêu đơn phương, ta hiểu rõ những nỗi buồn trong tình yêu ấy, hiểu được những tổn thương, những mất mát. Hiểu cả những nỗi cô đơn hiu quạnh mà không thể sẻ chia cùng ai.
Yêu đơn phương là những phút giây tự mình gặm nhấm thời gian và ảo mộng về những khoảnh khắc của hai người. Nhưng chút thời gian ít ỏi ấy chẳng thể khiến người ta thôi thổn thức.
Nhưng khi chọn tình đơn phương, là họ đã chấp nhận một cuộc sống âm thầm bên người mình yêu mãi mãi. Người ta cũng can đảm hơn mà yêu. Họ sẵn sàng đánh đổi cả những tháng ngày tuổi trẻ hạnh phúc mà đón lấy những nỗi cô đơn triền miên. Chẳng ai bận tâm xem bao giờ mình mới được yêu, mới được hạnh phúc. Bởi vì họ vẫn luôn cố gắng để dõi theo, âm thầm nhìn theo bóng hình của người ấy.
Chẳng cách nào nói hết được những nhớ thương trong lòng một kẻ đơn phương. Có bết bao nhiêu xúc cảm lạ lẫm, tới rồi không đi nữa. Vậy đấy, nhưng có những kẻ lại lấy đó là niềm vui. Theo tháng ngày cứ nhân lên mà sống.
Theo đuổi một thứ không thuộc về mình, một người không là của mình không hề sai. Bởi trước giờ ta vẫn hay gặp những câu triết lý như: “Đừng bao giờ bỏ cuộc”. Thế nhưng, liệu có đúng hay không khi cứ tháng ngày chìm đằm trong những thứ chơi vơi như thế. Tình yêu nghiêng ngả về một phía, tới cuối cùng liệu có được gì không?
Đơn phương như một trò cá cược. Chỉ khác là dù biết trước kết quả vẫn lao vào như con thiêu thân. Cứ tin, cứ yêu, cứ chờ đợi mòn mỏi.


Yêu đơn phương nhưng rồi cũng cần được yêu thương. Có phải ta đã quá liều mình trong trò cá cược ấy. Có chắc rằng đơn phương đã là tốt? Đừng vứt đi tuổi trẻ, vứt đi tin yêu và cả lòng kiêu hãnh vì một mối tình đơn phương. Đem lại những điều tốt đẹp cho người khác là một việc vô cùng quý giá. Nhưng trước hết, hãy biết làm cho bản thân được vui vẻ bằng những điều đơn giản.
Liều lĩnh là cách sống của tuổi trẻ, nhưng đừng đánh cược yêu thương. Vì những tình cảm ấy, dù ít hay nhiều, sau này vẫn là vết hằn không thể nguôi ngoai trong tim của họ. Một lần yêu thương hết mình, một lần được sống với tình yêu là quá đủ. Đừng đánh đổi mọi thứ vì nó.
Đơn phương, có lẽ là chuyện mà chẳng ai muốn mình mắc phải. Nhưng có khi, chúng ta sẽ lại được thấy một bản thân rất mới trong đó. Một con người cao cả hơn, một con người biết yêu thương người khác nhiều hơn. Ai rồi cũng có một bến đỗ riêng, kẻ còn lại mãi mãi vẫn thừa ra nếu không đi về đúng phía cung đường dành cho mình.
Nguồn: http://2sao.vn/truyen/dung-danh-cuoc-voi-yeu-thuong-p0c1068n20151213070608357.vnn

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Tưởng sẽ quên được hết
Nên lỡ nhớ quá nhiều
Ngỡ mình tàn ác lắm
Nên bạc lòng ra yêu

Nào đâu da diết mãi
Nào hay nhớ vô cùng
Cái hôm quyết tâm ghét
Thì tim đòi bao dung

Nhớ cách người ấy nói
Yêu dáng người ấy ngồi
Khát vòng tay ôm xiết
Thương trò liếm thâm môi

Thì ra cách yêu khác
Nên quên cũng lạ đời
Chia tay phải tàn bạo
Lòng lại cứ khôn nguôi

Tưởng quên là đau khổ
Nhưng nào có phải đâu
Khi nhớ thương cùng kiệt
Mới khiến ta mộng sầu

Giờ có bao nhiêu nhớ
Ta nhét cả vào tay
Đường chân chim trăm ngả
Véo ngực ta hao gầy

Người ta dễ dàng cho bạn lời khuyên nhưng ko ai có khả năng thử nghiệm giùm bạn. Hãy làm quen với khổ đau bằng chính đôi chân của mình...
( Nồng Nàn Phố )

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Hết giờ làm ngày hôm nay tôi đã hỏi cậu câu mà tôi đã muốn hỏi từ trước đó  " hôm nay muốn ăn gì?". Tôi đã nghĩ rất nhiều về một bữa cơm chiều sau một ngày làm việc mệt mỏi dành cho cậu. Tôi đã muốn những ngày sau này vẫn hỏi cậu như thế, vẫn sẽ đợi đến một ngày cậu trả lời tôi cậu muốn ăn gì. Ngày đó có đến nữa hay không?
Tôi nghe người ta nói có thứ hạnh phúc gọi là từ bỏ. Tôi không biết mói thứ có đúng không nhưng tôi thấy khó khăn quá. Tôi thấy từ bỏ khó khăn vô cùng. Và chỉ cần nghĩ đến từ bỏ cậu là tôi lại bật khóc. Tôi cố gắng cậu không nhận ra. Tôi cố gắng cậu không công nhận nhưng sao tôi vẫn không thể từ bỏ cậu? Trong tim tôi nó cứ nhói lên từng hồi. Tại sao tôi lại yêu cậu? Tại sao thứ tình cảm này không là nhất thời đi? Tại sao tôi lại thật lòng yêu cậu? Tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày không còn biết cậu đang làm gì và ở đâu lắm.


Cậu biết không, tôi đã thấy mình là một kẻ nhu nhược khi nói kết thúc nhưng trong lòng cứ vương vấn mãi không thôi. Tôi không nguôi được nỗi nhớ dành cho đoạn tình này. Cậu ốm rồi sao không mềm lòng được chút nào vậy? Cậu cứ kiên định như vậy tôi biết phải làm sao? Cậu thật sự không còn chút tình nào dành cho tôi nữa sao? Hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi mà tôi không sao thoát ra được. Tôi cứ miên man trong dòng ký ức ấy. Ngày tôi hẹn cậu đã qua rồi nhưng tôi không sao buông xuống được. Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Nước mắt không ngừng rơi. Tôi là một kẻ thực tế đến trần trụi nhưng sao lần này tôi không thể thực tế hơn được. Tôi phải làm sao cậu mới lại trở lại bên tôi đây? Tôi phải làm thế nào để cậu không lạnh lùng với tôi nữa đây? Cậu để tôi đợi cậu đi có được không? Tôi chẳng còn lý do gì nữa cả, cậu để tôi đợi cậu đi. Kể cả ngày đợi là không bao giờ thì tôi cũng vẫn muốn đợi mà.

Cậu cứ lạnh lùng mãi mãi còn tôi cứ khóc mãi. Trước đây cậu ấm áp là thế thì giờ cậu lạnh lùng gấp nhiều lần thế. Tôi còn chưa cảm nhận hết được cậu ở bên mà cậu lại lạnh lùng đẩy tôi ra xa. Tôi chưa thể hiểu được suy nghĩ của cậu. Cậu cũng chưa hiểu được suy nghĩ của tôi. Sao không cùng nhau cố gắng hiểu nhau một lần. Sao cậu không cố gắng với tôi một lần? Chúng ta chưa từng cố gắng cùng nhau mà. Tôi chỉ muốn lao vào lòng cậu mà khóc thôi. Tôi sợ hãi ngày không còn biết cậu ở đâu lắm. Nếu cậu cứ lạnh lùng thế này thì tôi sẽ không tìm thấy cậu đâu. Cậu đừng như thế nữa được không?
Tôi đã nghĩ đến một ngày chúng ta là chung một nhà. Cùng cậu chuẩn bị cho bữa ăn, cùng cậu nhâm nhi tách trà và quấn trọn trong chiếc chăn ấm. Tôi muốn nắm tay cậu đi bộ trên những con đường quen thuộc. Những điều vương vấn ấy mãi sẽ còn trong lòng tôi. Tôi không nuối tiếc vì những điều đã qua đâu. Nếu cho tôi chọn lựa lại và biết rằng tôi vẫn sẽ đau đớn như thế này thì tôi vẫn sẽ chọn đi cùng cậu.
Vậy là hôm nay chúng ta xa la nhau rồi nhỉ cậu? Tôi buồn nhiều, đau lòng nhiều nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu. Chúng ta xa nhau. Buông tay nhau rồi!
C.P.H

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

Hôm nay tôi mệt rồi cậu à! Cậu chắc không thấy gì đâu nhỉ? Nhưng tôi thì thấy mệt rồi. Tôi mệt mỏi với sự cố gắng của mình. Tôi đang cố gắng làm thay đổi ý định của một người đã quyết định từ bỏ. Tôi đang cố gắng vì một người chưa bao giờ cần tôi. Nhưng đến hôm nay thì tôi đã mệt rồi.
25 tuổi tôi ngây ngô trong lần yêu đầu. 25 tuổi tôi cũng kết thúc tình yêu đầu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu cậu đến như thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu nó lại khiến con người ta đau đớn đến thế này.
Những gì đã qua chúng ta xem nó như chưa từng xảy ra nhỉ? Chúng ta làm bạn với nhau nhỉ? Hình như tôi đang cố chấp tìm kiếm sự yên tâm khi chỉ muốn được một câu nói của cậu dù nó là câu nói lạnh như băng. Cậu đâu còn quan tâm tôi nữa. Mãi sau này tôi mới biết cậu đã ra đón tôi trong một ngày mưa như thế. Mãi sau này tôi cũng mới nhận ra hình như tôi cũng đã có cảm tình với cậu từ lúc đó. Nhưng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn rồi cậu nhỉ?


Một ngày mưa gió cậu đón tôi và không cần một lời giải thích nào. Ngày đó tôi là gì cậu ơi? Một người bạn à? Ừ nhỉ, ngày đó tôi chỉ là một người bạn và cậu vẫn đang có một thứ tình không rõ ràng ở bên cơ mà. Tôi chỉ là được cậu thương hại mà thôi. Ngày hôm qua tôi đã cố gắng cuối cùng để giữ cậu lại, để cho mình một lý do để cố gắng. Nếu như ngày hôm qua cậu cũng vẫn ra đón tôi như ngày trước có lẽ tôi sẽ không bao giờ có suy nghĩ như lúc này. Nhưng ngày hôm qua cậu đã không đón tôi, cậu đã lạnh lùng đến mức chẳng còn quan tâm tôi có về được đến nhà hay không nữa. Cậu đã chẳng còn quan tâm gì đến tôi nữa. Tôi nhận ra điều đó rồi, tôi cũng cảm nhận được rồi. Và giờ đây dù cho tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng không thể nữa rồi.
Những thứ tình nửa chừng khiến con người ta vật vã. Cậu chưa đi cùng tôi đến cuối một cuộc tình. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu và cậu đã bỏ chạy. Tôi tin cậu có lý do chính đáng. Tôi cũng tin tôi không phải là người phụ hợp với cậu. Tôi tin cậu sẽ rất tốt sau này.
Nhưng nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ bước cùng cậu những ngày qua. Và nếu có lựa chọn lại tôi sẽ tuyệt đối không quan tâm tới suy nghĩ của người khác nữa mà chỉ yêu cậu một cách chân thành, nghiêm túc và hết mình mà thôi. Nhưng chẳng bao giờ có thể quay lại được nữa nhỉ? Chỉ là nếu có lựa chọn lại thì tôi vẫn sẽ lựa chọn như thế mà thôi.


Hôm nay tôi mệt rồi, tôi cố gắng nhiều rồi và giờ đây tôi từ bỏ cậu ạ. Cậu đã không còn muốn giữ tôi nữa cũng không quan tâm đến sự cố gắng của tôi nữa thì tôi dừng lại thôi. Tôi biết cậu là một người đã quyết định là sẽ kiên định với quyết định của mình. Tôi chỉ là thắc mắc không biết cậu có thấy buồn lúc nào không mà thôi. Nhưng mà nếu cậu buồn, nếu cậu nhớ tôi như tôi nhớ cậu thì cậu sẽ không quyết định như thế nhỉ? Chỉ là một mình tôi tự nghĩ, một mình tôi cố gắng mà thôi.
Người ta nói có một thứ hạnh phúc được gọi là từ bỏ. Nhưng tôi không thấy nó hạnh phúc chút nào cả hay do tôi chưa thể hiểu được nó để hạnh phúc. Hiện tại tôi vẫn thấy đau lắm cậu à. Hiện tại mà nói với tôi một ngày như địa ngục. Tôi chẳng biết mình cười hay khóc, tôi cũng chẳng thấy mình ăn hay chưa. Tôi chẳng còn biết gì nữa cả. Tôi thật ngây ngốc mà. Hôm nay tôi thấy mệt mỏi lắm lắm rồi, những đêm dài thức trắng cố ru giấc ngủ để được gặp cậu trong mơ. Tôi đã thấy mệt rồi khi mà ngày nào cũng khoác lên mình nụ cười gượng gạo. Có những thứ đau đớn trước khi từ bỏ. Có lẽ tôi đã trải qua rồi.
Hôm nay tôi hiểu được ra rằng, im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương mà yêu thương sẽ chết trong im lặng. Cậu muốn nó chết đi thì tôi chấp nhận điều đó. Hôm nay tôi thôi cố gắng. Hôm nay tôi đồng ý từ bỏ. Tôi vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn muốn nhìn thấy cậu. Tôi cũng vẫn đau vẫn từ cào cấu mình nhưng tôi vẫn từ bỏ. Tôi mệt rồi. Cậu hay bảo tôi hãy nghỉ đi. Ừh hôm nay tôi nghỉ cậu ạ. Có thể một lúc nào đó vì quá nhớ mà tôi lại làm phiền cậu, cậu đừng khó chịu về điều đó nhé vì nó sẽ không lâu đâu. Sẽ nhanh như cơn gió thoảng qua giống như cậu thoảng qua đời tôi mà thôi.
Có một thứ hạnh phúc được gọi là từ bỏ!
C.P.H

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Nhiều bạn trẻ có ý định phá thai bằng cao ích mẫu. Dưới đây là một trường hợp thắc mắc về phá thai bằng cao ích mẫu có được không.
“Cháu năm nay 19 tuổi, lỡ có dính bầu, trễ kinh cũng được gần 2 tuần. Bạn bè có chỉ cháu sử dụng cao ích mẫu để gây sẩy thai. Không biết có thật không thưa bác sĩ? Cháu lo lắng quá, vả lại cháu cũng sợ đau nên không dám sử dụng các biện pháp khác để phá thai. Mong bác sĩ tư vấn giúp cháu!”


Phá thai bằng cao ích mẫu có được không?
Thời gian vừa qua, báo chí liên tục cập nhật tin tức về tình trạng đáng báo động về những trường hợp phá thai bằng phương pháp tự nhiên của giới trẻ.
Đa phần, vì tâm lý sợ đau, sợ mọi người xung quanh biết chuyện mang thai, nhiều bạn gái đã liều lĩnh “tự giải quyết” tại nhà. Cụ thể là trường hợp phá thai bằng cách uống cao ích mẫu liều cao để gây sẩy thai của chị Nguyễn Thùy D. Vì uống quá liều khi nghĩ cao ích mẫu có tác dụng phá thai, chị D. bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng băng huyết nặng, tính mạng bị đe dọa.
Theo Đông y, ích mẫu có tính hàn nhẹ, tác dụng điều hòa khí huyết, giảm đau bụng và trị chứng kinh nguyệt không đều rất hiệu quả. Nhiều chị em lầm tưởng công dụng điều hòa kinh nguyệt sẽ có tác dụng làm sẩy thai nhưng thực tế hoàn toàn không phải vậy.
Cao ích mẫu có khả năng làm gãy nhiễm sắc thể, gây quái thai hay đối với những người có thai, sử dụng cao ích mẫu sẽ gây băng huyết, rong huyết, khiến cơ thể thiếu máu nghiêm trọng, có thể dẫn đến tử vong.
Những hậu quả mà phá thai bằng cao ích mẫu có thể gây nên:
+ Một số trường hợp uống liều cao, thai không bị hư mà bị các dị tật bẩm sinh (nhiễm sắc thể bị gãy, gây quái thai).
+ Rong huyết, băng huyết kéo dài khiến cơ thể thai phụ yếu ớt. Không kịp thời xử lí sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Trường hợp nặng có thể dẫn đến tử vong.
+ Sốc tâm lý: phá thai thất bại, tâm lý thai phụ bị ảnh hưởng. Trường hợp rong huyết khiến sức khỏe suy yếu, thai có thể bị hư nhưng chết lưu, buộc phải áp dụng thủ thuật để đưa ra ngoài. Điều này khiến tinh thần hoang mang, lo sợ và dễ bị các biến chứng viêm nhiễm nguy hiểm.
Với trường hợp của cháu, tốt nhất nên đến ngay phòng khám uy tín để kiểm tra tình trạng thai và sức khỏe của bản thân. Các bác sĩ sẽ tư vấn cho cháu phương pháp phá thai an toàn và hiệu quả, không để lại di chứng về sau.

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Trời đã không mưa nữa nhưng trong lòng của một người vẫn mưa tầm tã. Cơm mưa trong lòng người đó không ngớt, bất cứ lúc nào cũng ào ào và dữ dội. Người đó đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều để chiến đấu với cơm mưa, chiến đấu với mùa đông và nhiều hơn vạn lần là chiến đấu với trống vắng, cô đơn và nhung nhớ.
Có một người đã từng dửng dưng với tất cả. Có một người đã từng coi chữ tình trên thế gian là không có thật. Và có một người đã từng nghĩ cả đời này chắc sẽ chẳng bao giờ hiểu được thế nào là tình yêu - thứ tình mà con người ta đang ngày đêm hạnh phúc, khổ đau. Người đó không ngờ rằng có một ngày cũng vướng vào thứ khiến khổ đau nơi con tim và khối óc.


Một ngày đẹp trời nào đó những tiếng cười đã xua đi sự lạnh lùng, bình thản. Có một ngày những hờn ghen trỗi dậy, những yêu thương ùa đến. Ngày đó có người đã yêu.
Có một ngày không một lý do người đó chìm đắm trong cơn đau, trong nước mắt và nhớ nhung. Hai người chưa bao giờ cố gắng cùng lúc nay đã từ tạ nhau. Hai người xa lạ đã xa lạ nhau thật rồi. Nỗi đau cứ dần dần xâm chiếm khối óc và con tim. Mỗi buổi tối kéo đến là nước mắt không ngừng rơi khi nỗi nhớ nhung ngày một sâu đậm.
Người ấy đang nghĩ đến một ngày cả hai không còn liên lạc, không còn thông tin về nhau. Rồi sẽ có một ngày người kia nắm tay một cô gái khác, quan tâm một cô gái khác và hạnh phúc bên một cô gái khác. Người ấy không thể chịu đựng được mà nước mắt cứ tuôn rơi. Sự thật ấy rồi cũng sẽ xảy ra nhưng sao trong lòng quặn thắt từng cơn không chấp nhận.
Đã rất lâu rồi không còn được nghe câu nhớ nhung từ người kia nữa. Đã lâu rồi không còn nghe thấy giọng nói, tiếng cười. Nỗi nhớ cứ dâng lên đến ngập lòng mà không sao xóa bỏ. Một ngày không có thông tin là một ngày không còn yên tâm. Rõ ràng người kia không còn ở bên nữa, rõ ràng người kia đã buông tay rồi mà sao cố níu giữ những khoảng khắc đó trong lòng. Sao cứ cào xé tâm can mình bằng nối nhớ ấy?

Không ai sinh ra ngay từ đầu đã hợp nhau, chỉ có yêu nhau, cần nhau, hi sinh vì nhau mới dần dần gắn bó dài lâu. Chưa bao giờ cần nhau, chưa hi sinh vì nhau và chưa thật lòng yêu nhau sao đã nói những lời đau lòng. Dừng lại hay bước tiếp chỉ do một người quyết đinh. Đau lòng nhiều, nhiều lắm. Nhưng đành ngầm ngùi im lặng, tự cào cấu tâm trí cũng như con tim cho tới khi nào không gượng dậy được nữa thì thôi. Tới một ngày nào đó trời sẽ lại đẹp và người đó sẽ lại mỉm cười không quan tâm tới chữ tình như những ngày trước.
Trên đời này không có gì là vững bền và tình cảm của con người là thứ không vững bền nhất. Đúng là như thế thật.
C.P.H

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

" But now is a new time. There is a new place. Where dreams just can't come true. It started the day when I left you. I could never love again the way that I loved you. I could never cry again. like I did when I left you. And when we said goodbye,. Oh the look in your eyes. Just left me beside myself without your heart(without your heart). I could never love again now that we're apart".
Những lời nhạc vang lên đưa tôi trở lại với những gì đang diễn ra. Những ngày qua tôi đã quá hoang mang, quá yếu mềm khi đang cố gắng níu giữ thứ không thuộc về mình.
Ngày nắng!!!
Chúng ta đã có những khoảng thời gian dài trò chuyện. Những câu chuyện miên man không đầu không cuối nhưng cũng không nhàm chán. Tôi đã cảm thấy tôi có một người bạn không gặp mặt và sẵn sàng nghe mọi điều về tôi. Tôi đã bắt đầu có những rung động đầu tiên khi những câu chuyện không đầu không cuối ấy diễn ra.


Tôi đã bắt đầu lo lắng khi một ngày không có những câu chữ ngắn gọn, cụt lủn ấy. Tôi bắt đầu sống thật hơn với những cảm xúc của mình. Tôi bắt đầu có những hờn ghen vô cớ, bắt đầu có những lúc vẩn vơ suy nghĩ mông lung, bắt đầu cười một mình  và bắt đầu hướng về một người nào đó.
Một ngày với tôi trôi qua không còn nặng nề như trước nữa vì tôi biết khi tôi làm việc vẫn luôn có một người trò chuyện cùng tôi những câu chữ cụt lủn ấy. Tôi cũng không còn sợ buổi tối một mình nữa vì tôi cũng biết sẽ có người cùng tôi trò chuyện những câu chuyện vu vơ. Tôi bắt đầu thấy một ngày trôi đi nhanh hơn và có ý nghĩa hơn.
Khi tôi cứ mải mê với những ngày tháng ấy tôi bắt đầu có những nghi ngờ. Phải chăng là vì tôi có chút nào đó giống với người trước của cậu? Phải chăng tôi mang trong mình những thứ tương tự như người cũ của cậu nên cậu mới trò chuyện cùng tôi? Tôi cảm thấy hoang mang vô cùng. Rồi thì một ngày tôi quyết định từ bỏ những rung cảm ấy.
Vào ngày tôi từ bỏ những rung cảm bởi sự nghi ngờ của mình thì cậu đã giữ tôi lại bằng những suy nghĩ của mình. Vậy là tôi lại phiêu lưu trong trò chơi ấy.
Chúng ta có những ngày dài trò chuyện, tôi bắt đầu âm thầm thực hiện những điều cậu nói mà không để cậu hay biết. Tôi bắt đầu thích gặp mặt cậu nhiều hơn là những con chữ lạnh ngắt. Chúng ta bắt đầu gặp mặt nhau và chúng ta nắm lấy tay nhau. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn lưu tâm tới những điều trước đó của cậu với một cô gái nào đó mà cả hai chúng ta đều biết. Tôi không dám đối diện với điều đó. Và từ khi chúng ta nắm lấy tay nhau chúng ta đã bắt đầu thôi chia sẻ những thông tin của nhau. Cậu không biết rằng cậu đã ngừng chia sẻ thông tin với tôi còn tôi thì mải mê với dững day dứt mông lung. Và chúng ta dần không còn biết thông tin của nhau.


Ngày mưa!!!
Khi không còn những thông tin của nhau cậu bắt đầu cảm thấy hoang mang, không chắc chắn về tình cảm của mình. Cậu đã thôi không còn cảm thấy cần tôi hoặc có thể cậu chưa bao giờ cần tôi. Còn tôi khi đã bỏ đi những suy nghĩ mông nung bằng cái ôm rất chặt ấy của cậu, tôi bắt đầu cần cậu nhiều hơn, bắt đầu muốn bước vào thế giới của cậu. Ngày tôi muốn bước vào thế giới của cậu là ngày cậu buông tay tôi. Tôi như một đứa trẻ bị cướp đi thanh kẹo, như một kẻ chết đuối bị cướp đi chiếc phao của mình. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi muốn níu giữ lại những khoảng khắc ấy. Nhưng cậu đã buông tay rồi. Cậu nói chúng ta không hợp. Cậu nói cậu cảm thấy chúng ta nên dừng lại. Ừ thì cứ cho là cậu đúng. Cậu đã bao giờ nghĩ lại những lý do cậu muốn nắm tay tôi chưa? Cậu đã bao giờ nghĩ lại lý do cậu muốn trò chuyện với tôi chưa? Chắc là chưa. Khi chúng ta ngừng chia sẻ thông tin cho nhau cậu cũng không nhận ra. Tôi thấy cậu trầm ngâm vào buổi tối khuya đó, tôi cũng hoang mang nhận ra cậu đang cảm nhận thế nào. Nhưng tôi ngây dại khi vẫn giữ lại cho mình cái gọi là tự trọng đó. Tôi không nắm lấy tay cậu lúc ấy, không giúp cậu thấy yên tâm hơn, không cho cậu được cảm giác cần. Và rồi thì cậu không cần tôi. Khi một người không cần một người họ sẽ không còn muốn liên lạc nữa, họ cũng không còn muốn nhìn thấy nhau nữa. Tôi hiểu được điều đó và tôi đã cố gắng làm điều mà trước đó cậu đã làm.
Một kẻ như tôi khi đã quyết tâm gần một người nào đó tôi có thể gạt bỏ cả tự trọng của mình. Nhưng rồi thì sao? Mọi thứ cũng có thay đổi được gì đâu khi một người đã muốn buông tay. Cái gì cũng cần phải có từ hai phía, một bên cố buông còn một bên cố giữ có lẽ đã trở thành gánh nặng cho nhau.
Tôi nuối tiếc vì những điều chưa làm được với cậu. Tôi muốn vào những lúc hết giờ làm hỏi cậu hôm nay muốn ăn gì? Tôi muốn nấu cho cậu một bữa cơm dù là nó chưa chắc đã hợp với cậu. Tôi muốn ôm cậu thậ chặt từ đằng sau và nói với cậu đừng quá lo lắng về những điều sẽ xảy ra. Tôi muốn chủ động nắm lấy tay cậu, chủ động hôn cậu. Ít nhất là một lần để nói cho cậu biết là tôi đã sẵn sàng tìm hiểu con người thật của cậu trọn vẹn. Tôi sẽ không để cậu cố gắng một mình nữa và sẽ cố gắng cùng cậu. Nhưng những điều đó sẽ mãi không bao giờ thực hiện được nữa.


When I was sorry . It was too late to turn around. Đúng rồi, khi tôi biết tôi sai ở đâu thì đã là quá trễ để bắt đầu lại. Cậu đã lạnh lùng quay đi rồi, chỉ còn mình tôi ở đó với những nỗi nhớ không tên với những day dứt chưa thực hiện. Chúng ta không thể sống cho một cảm giác ấy được. Cậu đã không còn muốn sống với cảm giác ấy. Cậu đã không cần tôi nên chúng ta đã xa nhau như thế này.
Ừ thì chúng ta xa nhau vậy. Tôi giờ đây như chim sợ cành cong. Tôi lo sợ những gì sẽ diễn ra ở phía trước. Tôi bắt đầu trêu đùa cùng những người bạn đồng nghiệp khác giới nhiều hơn, tôi cũng mạnh miệng hơn. Khi cậu bé cùng công ty có những câu hỏi sâu về tôi thì tôi mới phát hiện ra tôi chưa bao giờ hỏi cậu như thế. Tôi muốn chúng ta làm bạn như trước đó và đừng gặp mặt nhau nữa. Nhưng cậu hình như không còn muốn trò chuyện cùng tôi nữa. Tôi cảm nhận được sự lạnh lùng của cậu.
Tôi hiểu rằng cậu sẽ không bình thường với tôi đâu. Tôi cũng hiểu được rằng cậu đã muốn đi con đường chỉ có mình cậu thôi. Khi tôi biết tôi sai cũng là lúc đã quá trễ. Ngày nào tôi cũng mang trong mình nỗi nhớ. Tôi cũng đa khóc nấc lên mỗi khi nỗi nhớ ùa đến. Trời càng lạnh tôi càng nhớ cậu và càng muốn làm những điều muốn làm với cậu.
Thôi thì hôm nay tôi cứ miệt mài với nỗi nhớ, cứ miệt mài với những giọt nước mắt cho đến một ngày tôi trở lại là tôi trước kia lạnh lùng, bình thản. Nhưng có một điều tôi sẽ không quên cậu, không quên những khoảng khắc đã có vì với tôi đó sẽ là những khoảng khắc đầu tiên và là cuối cùng. Tôi  không muốn phiêu lưu trong bất cứ cuộc tình nào nữa. Đối với tôi một lần là quá đủ. Sau này tôi cũng sẽ phải đi chung đường với một người nào đó được gọi là " phù hợp ". Tôi chỉ là cần phải đi tiếp những quãng thời gian còn lại và thực hiện những điều tôi mong muốn mà không còn cần tình yêu. Tôi vẫn sẽ thực hiện nghĩa vụ cần phải có của một con người.
Hôm nay là một ngày mưa và một ngày nào đó tôi sẽ lại một mình trên phố hồn không nắng không mưa. Tôi vẫn muốn chúng ta là những người bạn với những câu chữ cụt lủn và không đầu không cuối ấy. Không phải tự nhiên chúng ta bước được cùng nhau vì vậy đừng để lạc mất cả tình bạn, thứ tình có thể theo chúng ta suốt một cuộc đời.
C.P.H