Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Tự bóp chặt cuống tim trong những lúc nước mắt không ngừng rơi. Tự giữ chặt tim mình không cho nó vỡ vụn thành từng mảnh khi nó thổn thức nhớ điên cuồng một người nào đó. Tự lau sạch nước mắt, tự chườm đá lạnh cho bọng mắt xưng vù sau mỗi trận khóc đến lả người. Tự mình đứng lên, rửa mặt và nhìn lại vào gương mỉm cười.
Thì ra khi con người ta đạt đến điểm cùng cực của sự đâu khổ họ sẽ tự mình trở nên mạnh mẽ hơn. Đã và đang dần cố gắng mạnh mẽ vượt qua những nỗi nhớ, những nhát dao đâm vào tim gan như những nhát đâm chí mạng. Dù sao cũng đã và đang cố gắng sống một cách lặng lẽ không tiếng động, không bước chân, không tiếng cười.


Lang thang nhiều nơi và tìm lại những gì thân quen nhất nhưng không còn nơi nào có những điều đó nữa. Có quá nhiều thứ đang vẫn còn nguyên vẹn trong ngực nhỏ đang thổn thức. Có quá nhiều những điều nuối tiếc và có quá nhiều những sai lầm. Những sai lầm cho cuộc sống có những gấp khúc đau đến rã rời. Chỉ một cái siết chặt cũng làm một cô gái gẫy đôi và rã rời. Mộng đầu nuôi dưỡng bao nhiêu nay vỡ tan rồi có ai là không đau, không xót. Xin làm một người tình cô đơn, một góc nhỏ cuộc đời để tự tìm khắc ghi những gì còn sót lại và giữ chặt mình cho những gì thuộc về miền ký ức xa xôi.
Trong những hơi đêm vẫn tìm kiếm những tiếng bước chân, vẫn tìm kiếm trong đôi mắt đợi hình bóng quen thuộc, giọng nói thân quen, ánh mắt, nụ cười. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn trong tâm hồn hao gầy nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ. Những cuộc vui đó chắc hẳn đang vui lắm, đang nhiệt huyết lắm và tất cả chắc hẳn đang ở một quỹ đạo thật tươi đẹp. Chỉ còn lại một cô gái đứng đó đợi chờ. Những tiếng lá rơi cũng làm ai đó ngỡ người tới tìm. Một hơi gió chạy qua cũng làm run lên bờ vai đang mòn mỏi chờ đợi.

Đẵ dặn lòng không chờ, không đợi nữa nhưng lòng con gái lúc nào cũng ngu muội. Cứ âm thầm chờ đợi một kẻ đã quên sạch sẽ và không một giây gợi nhớ. Buồn nhiều không cô gái khi em chứng kiến những điều tưởng như phim trong cuộc đời em. Đau không cô gái khi em đã trao trọn trái tim, tâm hồn mình cho một người và người đó vất nó xuống đất dẫm đạp lên nó, giày xéo lên nó khiến nó rã rời nhưng không một lời oán than. Buồn nhỉ khi em cứ mãi làm người tình cô đơn. Em muốn làm người tình cô đơn đến khi nào nữa cô gái. Em đau thế chưa đủ sao? Em đừng mơ nữa cô gái. Em đừng tự ru mình ngủ để mong tìm giấc mơ nữa cô gái à. Em hãy gắng lên em. Rồi em sẽ lại cười thật tươi thôi.
Những kỷ niệm, những ánh mắt, nụ cười làm lòng em chết nghẹn. Em muốn mình cô đơn bao lâu nữa tùy em. Em muốn mình yêu đến bao nhiêu nữa tùy em. Nhưng em cứ chờ cho đến khi nào em quen với nó cũng được. Dù sao thế giới vẫn quay và không ai dừng lại lau nước mắt cho em đâu. Mặc xác em đấy cô gái ạ.
Hường Cao
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét